
óng người da trắng hô lên một tiếng. Bạch Khả tập trung nhìn, bên ngoài đều rối loạn. Nhóm bệnh
nhân có thể chạy đều chạy ra bên ngoài, động tác chậm chạp đi vài bước
lại nhìn, ngây ngô cười ha ha. Vài y tá bị bệnh nhân đuổi theo đánh,
nhóm bác sĩ đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng.
“Sao lại thế này?” Bạch Khả hỏi.
“Kế hoạch lúc đầu của tôi là một mình tới cứu chị, kết quả lại không
cẩn thận nói tình huống cho một người bạn trong đội bóng đá. Bọn họ kêu
gọi toàn bộ đội bóng và đội cổ động hợp thành một tổ cứu viện nhỏ đến
giúp tôi.”
Trầm Trùng Dương kéo cô chạy ra bên ngoài. Khi chạy ra hành lang, một cô bé nhảy ra vỗ vỗ vai Trầm Trùng Dương nói: “Trước sau đều đã an toàn, hai người cứ thoải mái đi đi.” Nói xong, cô bé xua tay với Bạch Khả cười nói: “Chị bé, chúc chị may mắn.”
Bạch Khả cười, nhìn cô gái chạy xa. Trầm Trùng Dương giải thích: “Chị không biết chứ, thật ra bệnh viện này đã có tiếng xấu từ lâu, rất nhiều bệnh nhân ở đây đều bị gây sức ép mà chết. Chúng tôi đây chỉ là đang
giúp đỡ chính nghĩa.”
“Nhưng cảnh sát sẽ không truy cứu chứ?” Bạch Khả hỏi.
Bọn họ đã chạy ra trước bãi cỏ của bệnh viện, xe hơi màu lam quen thuộc đang dừng ở ngoài cổng lớn.
“Truy cứu thì truy cứu, cuộc đời phải điên một lần mới không phí hoài tuổi trẻ.” Trầm Trùng Dương cười đưa cô vào trong xe nói, “Xe tôi đã giúp chị lấy về hoàn hảo không tổn hao gì. Chị lái xe ra khỏi
con đường này sau đó quẹo phải đi thẳng, sau một tiếng đồng hồ sẽ thấy
sân bay. Bạn học của tôi đang ở trước cổng sân bay đợi chị, vé máy bay ở trên tay cậu ta. Phải đi Trùng Khánh. Về sau vĩnh viễn đừng trở lại đây nữa.”
“Em thì sao?”
“Tôi phải ở lại chiến đấu với bọn họ. Chị đi nhanh đi, đừng để trễ máy bay.”
Dưới sự thúc giục của Trầm Trùng Dương, Bạch Khả lái xe rời đi. Nhìn theo bóng xe, Trầm Trùng Dương cảm thán: “Lần này rốt cuộc đã không cần mạo hiểm.”
Nhưng đối với Bạch Khả mà nói lần này vẫn là mạo hiểm, xe chưa đi được
bao xa, thì những cơn váng đầu kéo tới, trước mắt xuất hiện sao. Cô
không ngừng lắc đầu, nhưng vẫn không thấy chuyển biến. Qua khỏi cơn váng đầu, lúc cô phải tập trung chú ý, thì mệt mỏi lại tới, cô dùng sức gõ
đầu mình. Khi quay đầu nhìn thấy cột mốc đường ở chỗ rẽ, đột nhiên cô
nhìn thấy dòng chữ đường Miller. Lần trước trong lúc vô ý Đường Nhất
Đình đã nhắc tới chỗ này nên cô mới nhớ ra, địa chỉ bức thư mà trước kia Đường Nhất Đường gửi cho cô chính là số 134 đường Miller. Đầu xe vừa
chuyển, cô đến góc đường rồi rẽ tay trái.
Cô không ngừng khích lệ bản thân: Lần này khẳng định sẽ không sai, lần này chắc chắn có thể nhìn thấy Đường Nhất Đường.
Thế nhưng cơ thể lại đối nghịch với cô, cô cứ cố mở mắt lại ngủ gà ngủ
gật. Mơ mơ màng màng cô nghe được giọng nói của Belle: “Đây là MDMA*, nó sẽ khiến em phấn chấn, làm em sinh ra cảm tình đối với tất cả mọi
người. Nó là thuốc lắc, với chị mà nói, chỉ cần có nó ở đó chính là
thiên đường! Còn có, tên của nó là ‘Tốc độ’. Nó có thể kích thích năng
lượng vô tận trong cơ thể em!”
(*MDMA là viết tắt của Methylene Dioxy Methamphet Amine: là một dạng ma túy được
chế tạo tổng hợp lần đầu tiên từ năm 1910, và 2 năm sau thuộc quyền sở
hữu của công ty dược Merck (Đức) dưới dạng chất ức chế cảm giác thèm
ăn.)
Chợt bừng tỉnh, cô dừng xe, nhanh chóng mở hộc chứa đồ ra. Mà vô tình
một vài gói vẫn còn trong đó. Cô vui vẻ đưa tay lấy một gói giấy, học
theo cách Belle hít bột phấn kia vào mũi. Cô lại lấy một mảnh nhỏ của
tinh thể nuốt vào. Không đến một phút đồng hồ, đầu cô liền nhẹ nhàng
khoan khoái, cả người cũng đầy năng lượng.
Nhờ đó mà cổ ngay cả tóc gáy cũng dựng thẳng đứng, cô khởi động ô tô,
chạy nhanh theo hướng đường Miller. Gặp đèn đỏ, xe phanh kít dừng lại,
cằm cô run nhè nhẹ, thầm than không ngờ bản thân còn tỉnh táo như thế.
Từ gương chiếu hậu cô nhìn thấy có ba chiếc xe màu đen, chúng đã đi theo cô rất lâu, cũng đang tăng tốc chạy theo cô. Đèn đỏ đã chuyển xanh, cô
cười gian trá, thắt dây an toàn, cầm tay lái, lao đi giống như tên bắn.
Động cơ ô tô mạnh mẽ chở theo cô, khiến cả người cô phấn khích vô tận lao nhanh trên đường cao tốc.
Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen đụng vào đuôi xe cô, cô liều mạng tăng
tốc. Lại có một chiếc lao ra bên cạnh cô, cô xoay tay lái xẹt qua sát
cửa xe của xe kia, bánh xe ma sát trên đường tạo ra tiếng chói tai. Cuối cùng một chiếc xe dứt khoát chắn ngay trước mặt cô, cô chợt nghĩ ra
cách hay, chạy về hướng bãi cỏ bên cạnh, mở ra trước mắt là một con
sông, trên sông có cầu. Bên kia cầu, cuộc diễu hành kỷ niệm ngày lễ đang chậm rãi đi qua.
“Ha ha.” Cô hưng phấn tột cùng đến nổi người cũng run lên, há mồm cười to.
Khi từ trên cầu phi xuống, cô lại có thời gian cúi đầu nhìn đám người
đang trợn mắt há hốc mồm nhìn xe cô, thấy mỗi người trong bọn họ đều mặc đồng phục, lúc này mới nhớ hôm nay là “Ngày độc lập”.
Xe cạch một tiếng rơi xuống đất. Nhìn vào gương chiếu hậu, đám xe bám
theo cô đã không thấy nữa. Cô phấn chấn đánh bụp lên ghế.
Chạy một vòng, cô lại lần nữa hướng về đường Miller.
Tiếng nhiên liệu đốt chá