
đầu, không phải vì thẻ xanh gì đó?” Nói tới đây, anh tự giễu mà cười một cái rồi nói: “Haizz, thật sự khiến người ta cảm động mà.”
Cô đứng bên cạnh anh, chăm chú nhìn từng động tác của anh, muốn khắc sâu anh trong lòng.
“Muốn làm cái gì chứ?” Anh hỏi, kéo rèm che tủ quần áo lại.
“Anh không thích tôi sao?” Cô nhìn anh, ánh mắt trong veo.
“Không ghét,” Anh thuận miệng nói, nghĩ lại bổ sung thêm, “Ở trên giường chúng ta rất hợp nhau.”
“Vậy sao, anh có bằng lòng ở trên giường với tôi cả đời không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến anh sửng sốt. Anh nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, anh không hiểu người có vẻ ngoài đơn thuần như vậy, tại sao có thể nói một câu trắng trợn như thế, còn dùng cái vẻ mặt ngây ngô khờ dại nữa chứ. Cả đời cùng cô làm tình? Cho dù hiện tại cơ thể của cô rất hấp dẫn anh, cũng không thể cam đoan về sau anh sẽ không chán.
“Nghe này, đây là Mỹ, đã được tự do hơn hai mươi năm. Cô cũng biết nghề nghiệp của tôi, nếu cô chỉ muốn tìm một ngươi lên giường, tôi có thể đáp ứng cô bất cứ lúc nào, nếu cô muốn ‘Cả đời’ gì đó, tôi nghĩ, cô có thể đi rồi.”
Nghe anh nói xong, cô liếc mắt nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ rồi lại nhìn anh, cô không có can đảm đi một mình vào buổi tối.
Nhìn khuôn mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi, anh tự biết mình nói hơi quá, thả chậm ngữ khí nói: “Người của cục xuất nhập cảnh khẳng định đã điều tra được địa chỉ của cô, tầng hầm kia không thể trở về, cô tạm thời ở lại đây đi, tôi……”
“Tạm thời là bao lâu?” Cô cắt ngang lời anh hỏi.
“Chờ cô tìm được chỗ ở mới.” Anh nói. Nói xong liền trầm mặc đi ra ngoài, kéo rèm lại.
Phải đối mặt với bức màn đen còn lớn hơn bóng đêm, cô chậm rãi ngồi vào giường, co đầu gối lại.
Từ sau khi cô hiểu được tình yêu là gì, liền tin chắc, mặc kệ tình yêu bắt đầu như thế nào, nhưng trong nội dung của nó phải bao hàm “Cả đời”. Cô đã từng hỏi mẹ là vì sao ba không cùng bà đi qua cả đời. Bà dùng ngữ khí sám hối nói với cô: “Là bởi vì, mẹ làm không tốt, mẹ chỉ biết mang phiền phức đến cho ông ấy.”
Cô không muốn mang phiền phức đến cho anh, cũng không thể làm tốt giống người khác, cô quá ngu ngốc. Cho nên, cô sẽ mang theo tất cả hồi ức tốt đẹp rời đi, trở về tổ quốc của cô.
Trời rốt cuộc cũng sáng, cô đứng lên, đi vòng qua, đứng trước tủ quần áo anh, cúi người xuống ngửi, mùi này, cô sẽ nhớ cả đời.
Trong phòng khách, anh đang nghiêng người nằm ngủ trên sô pha. Thân hình cao lớn khiến sô pha không hề rộng rãi càng nhỏ bé hơn. Cô nhanh chân nhanh tay đi đến ngồi xổm bên cạnh anh, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt anh, muốn nhớ kỹ độ uốn cong của mỗi cọng lông mi trên mắt anh.
Khi anh ngủ nhìn dịu dàng hơn.
Thở dài một hơi, cô lấy tờ mười đôla được gấp rất cẩn thận từ trong túi đặt vào lòng bàn tay anh. Vươn tay dừng lại trên trán anh, cô thật sự rất muốn sờ khuôn mặt một lần. Đúng lúc này, anh đột nhiên mở to mắt. cô cuống quít thu tay lại.
“Cô phải đi?” Anh hỏi. Anh vẫn không ngủ, không nghĩ cô sẽ đi ra, nên làm bộ như còn buồn ngủ mà ngáp một cái.
“Ừ.” Cô gật đầu, đứng lên, đi đến gần cửa.
“Đi đâu?” Anh cao giọng hỏi.
“Trung Quốc.” Cô đáp.
“Trung Quốc?” Anh nhíu mày, anh rất muốn hỏi vì sao, lại hỏi không ra miệng.
Cô như hiểu nỗi băn khoăn của anh, chủ động nói: “Tôi không muốn chuốc thêm phiền phức cho anh. Khoản nợ lúc vượt biên tôi đã trả xong rồi, tiếp tục ở đây cũng không biết làm gì, tôi muốn về nhà.”
“Về nhà? Vậy cô phải trả cái giá lớn như thế để đến nước Mỹ là vì cái gì, mẹ cô thậm chí……” Anh thu lại câu tiếp theo đúng lúc, cơn tức càng tăng, quát, “Trong đầu cô rốt cuộc chứa cái quái gì vậy! Cô làm việc có lô – gich không hả! Mẹ kiếp, cô bị não à?!”
Cô đột nhiên quay đầu lại, ngón tay nắm cánh cửa trắng bệch, nước mắt không thể kiềm chế mà chảy xuống. Dùng tay áo vụng về lau nước mắt, kỳ thật trong lòng cô cũng không cảm thấy quá đau khổ, chỉ là có đôi khi không thể khống chế cơ thể nên có phản ứng ngoài dự tính, giống như có rất nhiều thời điểm mình muốn nói lại không thể biểu đạt ra, người khác nói lại không hiểu được.
Đối mặt với cô không ngừng rơi lệ, anh có một chút cảm giác tội lỗi, cũng có một chút không đành lòng. Anh không muốn để cô đi, nhưng cũng không có lý do gì để giữ cô lại. Hoặc là, cô chỉ đang giở thủ đoạn, buộc anh phải hứa ở bên cô cả đời. Người Trung Quốc, đều rất giả dối.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, có khả năng ngay cả tiền mua vé máy bay cô cũng không có. “Cô muốn về như thế nào?” Anh cười lạnh hỏi.
Cổ họng của cô bị nghẹn lại, ho một tiếng nói: “Tôi sẽ nói với cảnh sát tôi là người nhập cư trái phép, bọn họ sẽ đưa tôi về.”
Anh bật cười. Còn nói: “Cô không sợ sau khi về phát hiện mình mang thai sao?”
“Tôi sẽ uống thuốc tránh thai, anh yên tâm.” Cô nhẹ giọng đáp.
“Xã hội Trung Quốc rất bảo thủ, cô cho là về Trung Quốc sẽ có thằng nào muốn cô sao? Cô chỉ là con đĩ?” Anh biết anh nói rất quá đáng, nhưng lúc anh ý thức được, lời nói đã không thể thu lại. Nhưng thái độ hờ hững của cô khiến áy náy trong anh không còn sót lại chút gì, cô bình tĩnh nói: “Tôi sẽ làm ni cô, tôi sẽ cầu phúc cho anh ở trước mặt Phật tổ, cho