
ất quá điều hòa thực ấm cho nên vọng đi ra ngoài ánh mắt trời cũng như là có sinh mệnh, nét hoạt bát tỏa ra khắp nơi. Trong quán còn vắng vẻ, chị Lăng tinh tế lau những chiếc tách cà phên. Một đôi sinh viên tiến vào, tiều tụy hốc hác đang thấp giọng nói giỡn.
Quân Mạc mặc áo khoác dạ màu xám, quàng chiếc khăn kẻ ô, tóc bị gió thổi có chút thần mềm mại lướt trên bờ vai và trên chiếc khăn quàng cổ. Chị Lăng ngẩng đầu, gặp cô liền cười hỏi, “Em không lạnh sao?”
“Không sao ạ.” Quân Mạc đáp. Cô đem áo khoác để sang một bên, đưa ra một cái ly màu nâu đỏ, “Chị cho em ly cà phê Latte đi.” Chị Lăng đáp “Sữa nóng.”
Cô chậm rãi đi vào, mặc áo lông màu xám, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cái chén màu đỏ đi tới ở góc ngồi xuống, cuộn tròn tại góc đó. Sau đó bật máy tính của mình bắt đầu làm việc trên đó.
Ở ngoài cửa sổ một chiếc xe oto màu đen chậm rãi ngừng lại. Một người đàn ông mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt đang bước xuống xe, tựa hồ nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ vì thế mang theo chút lạnh khi đẩy cửa vào, nghỉ chân đánh giá một chút sau đó hướng một bàn đi tới. Ánh mắt của người đó hữu lực, chỉ lướt qua một chút “Lam sơn”, giọng nói của người đó trầm thấp dễ nghe.
Lúc này vào buổi trưa, vừa đúng giờ nghỉ nên khách đã đến ngày càng nhiều hơn.Trong quán bất quá chỉ thỉnh thoảng xuất hiện vài cậu sinh viên kiêm làm phục vụ ở đây, Quân Mạc cầm chén đứng dậy muốn đi hỗ trợ. Chị lăng đem cái khay đưa cho cô, đưa cằm hất chỉ chỗ “Bàn kia gọi Lam Sơn.”
Quân Mạc trong lòng tán thưởng một tiếng, “Người đàn ông này thực sự hấp dẫn. Không thể nghi ngờ, bộ dạng anh ta cực anh tuấn, anh ta cũng dường như đang vô tình che giấu ưu điểm này, chính là liếc mắt nhìn lại một cái….khí chất xuất chúng nhưng cũng tự nhiên trấn định khiến cho bộ dạng của anh ta có vẻ như không chói mắt như vậy.”
Cô cẩn thận đem chén cà phê nhỏ đặt ở trước mặt người đó, “Cà phê Lam Sơn của anh đây, mời dùng.”
Động tác thích hợp, giọng nói mềm nhẹ - Hàn Tự Dương nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái. Quân Mạc hướng anh mỉm cười, ánh mắt sáng mà thanh lệ, “Anh hãy uống khi còn nóng. Anh có thể tiếp tục gọi thêm nếu muốn.”
Khách không chỉ có một người, cô xoay người thu thập những tách cà phê ở trên bàn bên đưa lưng về phía anh. Ánh mắt Hàn Tự Dương trong lúc vô tình xẹt qua, cô đang mỉm cười với cậu sinh viên nam mới ngồi xuống mà cái cậu sinh viên nam kia hai má ửng đỏ. Vì thế cô rõ ràng cố nén cười đi trở về quầy bar.
Cách một hồi, Quân Mạc trở lại chính chỗ ngồi của mình, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình. Ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ đến vài điều, sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ cầm lấy ly cà phê uống một ngụm. Thủy tinh trong suốt ngăn trở sự lạnh lẽo, sợi tóc thật dài chảy xuống che khuất khuôn mặt nho nhỏ. Nụ cười của cô không tiếng động, không đàng hoàng chút nào…giống như một ngọn lửa nhỏ.
Hàn Tự Dương đảo mắt bắt gặp màn tinh tế tràn đầy ý cười kia, khiến khóe môi anh nhếch lên, hơi hơi động một chút. Chợt chuyển đôi mắt nhìn chiếc taxi dừng lại ngoài cửa sổ, một người phụ nữ bước xuống. Hắn nhẹ nhàng uống ngụm cà phê sau đó liền trả tiền rời đi.
Thật lâu về sau Hàn Tự Dương bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là duyên phận …Nếu chỉ gặp nhau một lần nhưng có thể nhớ mãi như vậy tất nhiên sẽ có lần thứ hai. Từ nay về sau , sự thân thiết hòa tan ở trong trí nhớ có một người lại cảm thấy khó có thể xóa mờ đi.
Ngày đầu tiên sau nửa tháng nghỉ ngơi, ở đại sảnh mọi người hưởng ứng lời của tổng giám đốc mà bắt tay vào công việc. Khẩu hiệu đại khái có thể nói là “Thể nghiệm dân tình”… Ân Bình từng ở sau lưng cô lải nhải như vậy. Quân Mạc vẫn phải tiếp thu toàn bộ… tuy rằng chính là công việc mỗi ngày nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Không chỉ có cô mà các đồng sự ở các bộ phận khác cũng khó chịu, không khí làm việc luôn trầm mặc, đồng sự cũng không thể tùy ý nới giỡn, sợ quản lí Lý báo cáo với cấp trên cắt tiền thưởng với lý do “Thái độ làm việc không đúng quy định.”
Kỳ thật điều này trong lòng Quân Mạc đều biết rõ, cô cũng không có biện pháp. Ngày xưa ghét nhất công việc của mình phải tăng ca đến tối, cô đơn thuần chỉ một mình ở nơi các tầng trệt chạy tới chạy lui như vậy. Sau đó còn phải kiểm tra công tác phụ vụ, kiểm tra khách phòng, đứng ở một phòng quản lý nhỏ để điền báo cáo kiểm tra, còn muốn ngủ thì lại lo lắng đề phòng có hay không có tình huống đột phát cần xử lý…hiện tại lại ước gì buổi tối mau tới một chút.
Một ngày làm việc thực vụn vặt, trang trí hội trường, phục vụ khách, thuận tiện cũng chạy về văn phòng của mình xác nhận hộ một vị khách VIP, là thông tin nghề nghiệp của một vị họ Cự, sắp tới cùng khách sạn tiến hành rất nhiều hạng mục hợp tác. Trên thực tế hợp tác đã sớm bắt đầu, đêm nay cũng đã muốn tổ chức một buổi tiệc tối, cũng may cô đã đến giờ nghỉ ngơi tạm thời cô sẽ không phụ trách.
Nơi làm việc cùng với KTX nơi cô ở cách nhau khá xa, Quân Mạc mang đôi giày cao gót nghiêng ngả lảo đảo chạy qua chạy lại, trong lòng thật có chút phẫn hận.
Khách sạn lớn nhất Nam Đại không nhất định là khách sạn xa hoa nhất, lại