XtGem Forum catalog
Một Mình Đấu Với Lưu Manh

Một Mình Đấu Với Lưu Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322663

Bình chọn: 8.00/10/266 lượt.

p đi người mình yêu, ông cố tìm tung tích của họ, muốn báo thù họ.”

Tốn Đình Trạch càng nói, sắc mặt Mâu Lập Sinh càng khó coi, cũng không nén nổi cặp mắt đầy hận thù.

“Nực cười. Vì một người đàn bà, tao lại độc ác giết anh trai mình? Không sai, tao thừa nhận tao hận bọn họ, hận bọn họ không chết đi, nhưng anh ta vẫn là anh trai tao, sao tao có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy. Người rõ ràng là do mày giết, mày còn dám bịa chuyện, những chứng cứ này há có thể để mày một tay che trời!”

“Mâu Lập Sinh, tất cả chứng cử đều chỉ rõ ông là hung thủ, ông còn dám nói ông không làm.” Con ngươi Tốn Đình Tuyền nhuệ khí bức người, nhìn hắn chằm chằm.

Mâu Lập Sinh biện hộ: “Tao không làm chuyện này, sao có thể ngây thơ muốn tao nhận tội thay, khiến anh cả và Ngọc Tiệp chết không rõ ràng!”

Mâu Tâm Như bi thương đi đến trước mặt hai người: “Đủ rồi. Đưa tài liệu cho tôi!” Cô muốn tận mắt chứng thật rốt cuộc ai mới là hung thủ.

Mâu Lập Sinh không tỏ gì, đem tài liệu giao cho cô.

Càng nhìn xuống, lòng Mâu Tâm Như càng đau, càng tê dại, “Đến giờ tôi mới biết, mình có bao nhiêu ngu ngốc!” Cô lảo đảo mấy bước, khóe miệng tràn ra nụ cười lạnh.

“Tâm Như…” Đôi mắt Tốn Đình Trạch lo lắng, nhìn chằm chằm từng cử động của cô.

“Tại sao hạnh phúc lại luôn lướt qua tôi như vậy. Cha mẹ che chở sáu năm trước chết oan uổng, hiện tại lại… Tôi không hiểu, tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy… Tại sao…” Trong mắt cô có vô hạn đau thương, cả người như chìm trong tuyệt vọng.

Thấy bộ dạng cô đau lòng muốn chết, Mâu Lập Sinh nhếch miệng âm thầm cười lạnh.

“Tâm Như, hiện tại cháu đã biết ai mới chân chính là kẻ giết cha mẹ cháu rồi. Đừng do dự nữa, Tốn Đình Trạch thật sự là kẻ thủ của cháu.”

Tốn Đình Trạch trừng mắt nhìn Mâu Lập Sinh, “Ông có gan thử nói lại lần nữa, ai mới là kẻ thù của Tâm Như?”

“Tài liệu này do mày lấy ra, chẳng lẽ lại sai? Tốn Đình Trạch, đám người chúng mày đừng tưởng Tâm Như dễ gạt. Mày tạo một cái bẫy dụ Tâm Như nhảy xuống, chiếm lấy lòng tin của nó, lấy lòng nó. Lúc này còn tự biên tự diễn, muốn che giấu tội ác. May mà ông trời có mắt, nó cũng không phải người mù, tất cả chứng cứ Tâm Như đã thấy rõ ràng, mày đừng mong ngụy biện!”

Tốn Đình Trạch càng nghe, đáy lòng càng sợ hãi, mặt lại vẫn không đổi sắc.

Trước mặt kẻ địch, bại lộ nhược điểm của mình, không khác gì tự tìm cái chết.

Trượt trên mặt là vị mặn của nước mắt, sáu năm, cô lại nếm được tư vị đó. “Tôi rất muốn tin anh, nhưng tư liệu là lấy từ tay anh ra, lẽ nào lại sai? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy…” Cơ hồ là gào thét với Tốn Đình Trạch, cô không thể khống chế được tâm tình mình, tức giận nhìn anh chằm chằm.

Tốn Đình Trạch lặng lẽ nhìn Mâu Tâm Như.

Cái gọi là tan nát cõi lõng, đến giờ phút này anh mới thực sự trải qua.

Anh không nhúc nhích đứng trước mặt cô, tiếp nhận sự chỉ trích của cô, cái gì cũng không giải thích.

Hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương, có khổ sở, thất vọng, đau đớn cùng đủ loại tâm tình phức tạp.

Tốn Đình Thường đứng phía sau, vội vàng muốn thay Tốn Đình Trạch giải thích, nhưng khi cô muốn tiến lên trước lại bị ánh mắt Tốn Đình Tuyền cản lại.

“Anh nói, anh nói đi… Tại sao lại muốn giết chết cha mẹ tôi, khiến tôi trải qua cuộc sống sống không bằng chết, tại sao… Tại sao muốn lừa gạt tình cảm của tôi…”

Cô ghét bộ dạng cái gì cũng không nói của Tốn Đình Trạch. Cô chờ mong anh có thể nói gì đó, giải thích với cô không phải anh làm, để cô tin tưởng anh.

Nhưng anh lại yên lặng không nói bất kỳ điều gì, làm cô tổn thương thật sâu.

“Đông, loại ngụy quân tử như vậy, không đáng để em rơi nước mắt vì hắn!” Giọng nói nghe tựa hoàng anh đột nhiên vọng tới.

Từ cửa lớn, một người phụ nữ mặc đồ tím đi tới, dáng điệu xuất chúng lại có khí chất cao quý, hào quang chói lọi nhẹ nhàng tới trước mặt Mâu Tâm Như.

“Thủ lĩnh…” Mâu Tâm Như bối rối chào.

“Chúng ta lại gặp lại.” Nụ cười cô như có âm mưu, trực bức ánh mắt Tốn Đình Trạch.

“Cô là thủ lĩnh Tứ Quý!” Tốn Đình Thường vừa nghe Mâu Tâm Như gọi cô ta, đôi mắt nhất thời sáng lên.

“Đúng vậy. Hôm nay thật náo nhiệt, mấy đại nhân vật thần bí khó thấy, vậy mà toàn bộ đều ở đây. Xem ra là nhờ phúc của Đông, tôi mới được vinh dự này.” Cô mỉm cười nhìn Tốn Đình Trạchh, trong đáy mắt tràn đầy ánh sáng khác thường, liếc qua mấy người danh tiếng lừng lẫy bên cạnh.

Ngay sau đó, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười hứng thú.

“Không ngờ thủ lĩnh Tứ Quý lại trẻ như vậy, tôi thật bội phục.”

“Bỏ những lời khách sáo này đi. Không phải cô đang điều tra về tôi sao, bây giờ tôi ở đây, cô muốn biết gì, tôi đều có thể nói cho cô biết!” Cô mím môi cười đáp.

Tốn Đình Thường cũng không kiêng dè mà nói thẳng, “Được vậy thật tốt, tiết kiệm không ít thời gian của tôi.”

“Cô muốn xen vào chuyện này?” Tốn Đình Tuyền ý bảo Tốn Đình Thường lui về phía sau, bởi vì từ mắt cô ta, cậu nhìn thấy chút kỳ lạ, khiến cậu có dự cảm xấu.

“Đông là người của Tứ Quý, cô ấy tự ý rời vị trí, tất nhiên phải trở lại tổ chức chịu phạt!”

Tốn Đình Trạch căn bản không thể thả người, đứng ra nói: “Có chúng