
“Thiếu phu nhân đừng sợ, nghén cùng lắm
chỉ một, hai tháng thôi. Đợi thai nhi ổn định sẽ khỏe lại, có nhiều nữ
tử khi mang thai không nghén, có người thích ăn đồ chua, người thích ăn
đồ ngọt, còn có người thích ăn…”.
Nói tới đây bà ta dừng lại, không nhịn được cười nói tiếp: “Thích ăn đậu phụ thối!”.
Một câu nói mà khiến mọi người trong phòng đều phá lên cười, Thụy Phương mở to mắt, không hiểu, hỏi: “Đậu phụ thối là gì ạ?”.
“Thật
uổng công cháu theo ta bán đậu phụ, đến cái đấy cũng không biết.” Đậu
phụ ở phường đậu phụ làm không nhiều, hằng ngày chỉ làm đủ bán cho người trong trấn Vân Thủy. Dù là bán thừa, cũng được Thanh Thu đem nấu thành
các món, Thụy Phương ăn đậu phụ nhiều, không hiểu đậu phụ thối sao có
thể ngon được.
Nói
chuyện hồi lâu, tinh thần của Thanh Thu khá hơn, liền cao hứng tấu một
khúc, thỏa mãn mong ước của Huống Linh Ngọc, nàng ta thở dài: “Thanh Thu đàn hay thật, cũng may có tẩu, nếu không muội chẳng biết thỉnh giáo ai
cả. Đúng rồi, không biết tẩu nghe nói chưa, tay của Tuyết Chỉ đại gia bị thương rất nặng, bây giờ không thể chơi đàn được nữa”.
Có
chuyện này ư? Thanh Thu trốn đến trấn Vân Thủy, hoàn toàn không biết
những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Tuyết Chỉ đại gia là đại gia thành
danh, không thể chơi đàn sẽ khổ sở biết nhường nào, nàng không muốn nhắc lại chuyện cũ nhưng thân là đồng môn, cũng không thể vờ như thờ ơ, chỉ
kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì, không phải nàng ta đã gả về Bắc Vu
ư?”.
“Tình
hình cụ thể muội không biết, thời gian ấy muội vừa thành thân, chỉ nghe
nói thôi. Tẩu lại không ở…” Nàng ta nhìn nhìn đám Thụy Phương, hình như
có chuyện gì đó không tiện nói trước mặt người khác.
Thụy Phương ngoan ngoãn nói: “Cháu đi tìm ca ca”.
Sớm biết phu thê Tống Củng đến đây không chỉ đơn giản là một chuyến viếng thăm.
Thanh Thu khoát tay, ra hiệu cho Phạm nương tử và a hoàn trong phòng lui ra ngoài, nàng cúi đầu, tay cầm chén trà, đợi Huống Linh Ngọc nói.
Huống
Linh Ngọc đang nghĩ xem nên mở lời thế nào, hồi trước Tết quận vương phi lấy hôn sự của nàng ta làm cái cớ, để hôn sự đang chuẩn bị ở phủ thế tử bị tạm hoãn lại, Thanh Thu bèn bỏ đi, vì việc này mà Linh Ngọc vẫn đang tự trách mình. Không ngờ biểu ca và Thanh Thu lại thành thân ở đây,
điều này khiến nàng ta thấy nhẹ nhõm hơn, còn những lời quận vương phi
dặn khi đến đây, dù thế nào nàng ta cũng khó nói ra được.
Huống
Linh Ngọc nhìn Thanh Thu bằng ánh mắt bất an, nói: “Muội biết trước Tết
biểu ca đã chuẩn bị thành thân cùng tẩu, sau đó vì chuyện của muội và
Tống Củng mà… có phải vì vậy tẩu mới bỏ đi không?”.
Thanh
Thu phì cười: “Căn bản chẳng liên quan gì tới muội cả, muội có thành
thân hay không, quận vương phi… cũng không tác thành cho hôn sự của ta”.
“Không,
không, cô mẫu giờ không còn kiên quyết phản đối như trước nữa, lần này
bọn muội biết biểu ca và tẩu ở Vân Châu, là do cô mẫu nói. Người còn đặc biệt bảo muội đi, mặc dù chưa nói rõ, nhưng giọng điệu cũng nhẹ nhàng
hơn nhiều.”
Có lẽ
lần này Linh Ngọc tiểu thư tới để làm thuyết khách, Thanh Thu chỉ nghe
nhưng không đáp. Không biết quận vương phi làm thế nào biết được Vệ Minh tìm thấy nàng, xem ra họ đã ở lại Vân Châu quá lâu, lâu tới mức những
người trong kinh thành bắt đầu chú ý.
Chỉ nghe mấy lời mềm mỏng của Linh Ngọc, nàng không dám hiểu sai ý của nàng ta,
quận vương phi cùng lắm vì không thắng được thế tử, nên mới tìm kế hoãn
binh, đợi họ nơi lỏng phòng bị quay về, e rằng đó sẽ là cơn ác mộng.
Huống
Linh Ngọc thấy vẻ mặt nàng vẫn điềm đạm, chỉ hận mình không biết nói,
vội vàng đỡ lời: “Thanh Thu, tẩu hãy tin muội, cô mẫu thật sự có ý đó,
giờ tẩu đã có thai, cô mẫu chắc chắn rất vui”.
“Sau đó
thì sao? Thân phận của ta không xứng để đứng cạnh thế tử, dù sinh con
trai thì quay về cũng chỉ có thể làm thiếp. Phải tận mắt chứng kiến thế
tử đón chính thê về, ngày ngày đến thỉnh an chúc phúc. Haizz, Linh Ngọc
tiểu thư, trước kia khi rời khỏi phủ thế tử, chính là ta không muốn sự
việc phát triển tới mức ấy, việc đã thế này, dù có thai cũng chẳng thay
đổi được gì.”
Miệng
nàng nói như thế, nhưng trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ, nàng thật sự
có thể bình thản đối mặt với tất cả sao? Nếu nàng cố chấp không về, thế
tử buông tay hồi kinh, nàng sẽ phải sống thế nào? Nhờ con mà mẹ được
hưởng phú quý chuyện này không phải không có, nhưng Thanh Thu không muốn vì có con nên mới được chấp nhận, hơn nữa phú quý có thể tới đâu chứ?
Nếu sau
này nàng sinh con gái, tình hình sẽ càng thảm. Nghĩ đến nhị phu nhân
trong phủ quận vương, cả tiểu quận chúa nữa, nếu con nàng vừa được sinh
ra đã bị người ta mang đi, thì nàng sẽ chết mất.
Đến nay
Thanh Thu vẫn chần chừ mãi, thực ra là sự giày vò, trước nay nàng chưa
từng quên, có thai rồi vui hay buồn không còn do mình nữa, ốm nghén ư?
Đa phần đều do những u uất trong lòng mà ra cả.
Tiểu
Liên vẫn đang chỉ huy đám nô tài sắp xếp hành lý của Tống công tử và
tiểu thư. Đây là lần đầu tiên tiểu thư xa nhà, đồ mang theo người khá
nhiều, đồ ăn đồ dùng thứ nào cũng phải cẩn thận nhẹ nhàng