
phi thôi, chứ có phải lao vào núi đao biển lửa đâu, so với việc mãi mãi mất thế tử thì những thứ đó chẳng đáng gì.
Với tâm
trạng của Thanh Thu lúc này, nàng vội vàng gọi người đến thu dọn hành
lý, sáng sớm mai sẽ xuất phát nhưng bị Vệ Minh ngăn lại. Dường như hắn
không vội gì, cứ như người bị trúng độc không phải là hắn, chỉ cố gắng
tỏ ra ốm yếu dựa vào cơ thể mềm mại ngát hương của nàng nói lời âu yếm.
Thanh
Thu nhớ lại những gì Bạch Lộ đã nói hồi tối, nàng nghi ngờ hỏi: “Thiếp
có thể hỏi rốt cuộc giữa chàng và Ninh Tư Bình… giữa chàng và Thiên phủ
có mối thù hận thế nào không? Tại sao đến nỗi phải lấy mạng chàng?”.
Vệ Minh
thấy không thể giấu nàng nữa, bèn kể hết những việc hắn vẫn âm thầm làm
nửa năm nay cho nàng nghe. Vì nàng là đang mang thai, nên những chi tiết chém giết máu me hắn đều hạn chế nhắc tới, cuối cùng nói: “Giờ có thể
nói Thiên phủ không còn tồn tại, theo những tin tức mà ta có được hiện
nay, Ninh Tư Bình mang theo phần lớn người trong Thiên phủ biến mất,
không ai biết hắn đi đâu. Người vui mừng nhất chính là hoàng đế của Bắc
Vu, kẻ từ lâu đã không muốn làm một hoàng đế bù nhìn rồi”.
Thanh
Thu cũng từng nghe chuyện hoàng đế Bắc Vu chịu sự khống chế của Thiên
phủ, thì ra đúng là có việc đó. Chỉ là tại sao Ninh Tư Bình không lo
khôi phục Thiên phủ, mà lại chạy đến Nam Vu tìm Vệ Minh. Hai người đó,
một người giờ là phu quân trong quá khứ của nàng, một người giờ là phu
quân nàng. Vậy mà trở thành kẻ thù của nhau, còn liên quan tới tranh
chấp giữa hai nước, điều này đến nghĩ Thanh Thu cũng chưa từng nghĩ.
Nàng chỉ là một dân thường, thứ mà nàng quan tâm là liệu chiến tranh có
xảy ra không: “Sẽ đánh nhau nữa sao?”.
Vệ Minh
lắc đầu: “Lần này không phải là việc giữa hai nước, mà là oán thù giữa
ta và người của Thiên phủ. Quan hệ giữa hoàng đế Bắc Vu và Thiên phủ rất nhạy cảm, dù Thiên phủ bị hủy diệt, nhưng chắc chắn thế lực vẫn chưa
tàn. Khả năng bọn họ chuyển mọi hoạt động từ ngoài ánh sáng vào bóng tối rất cao. Nói cho cùng cũng vì lợi ích mà thôi, nếu bọn họ hợp tác với
nhau lần nữa thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên”.
“Thiếp không hiểu lắm, tại sao bọn họ cứ bám riết lấy chàng không tha?”
“Ân oán
giữa bọn ta công có tư có, hắn muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu ta. Tóm lại,
sẽ không có đánh nhau, khó khăn lắm mới tiến hành đàm phán, sẽ không có
nước nào chủ động khơi mào, dù gì mọi người cũng cần một thời gian để
nghỉ ngơi.”
Vệ Minh
nhẹ nhàng vuốt tóc Thanh Thu, cười khổ: “Chẳng ai có thể ngờ được là hắn từng đính hôn với nàng, hơn nữa tới giờ vẫn chưa chịu từ bỏ”.
Nàng
chẳng biết phải nói gì, không phải đang nói tới việc lớn ư, tự dưng lại
lôi nàng vào: “Chàng nghĩ nhiều rồi, Ninh Tư Bình và Tuyết Chỉ đã thành
thân chẳng còn liên quan tới thiếp nữa”.
“Ta vẫn
không hiểu, nếu giữa hai người bọn họ ân ái ngọt ngào, thì tại sao Tuyết Chỉ lại mang bí mật truyền đời của Thiên phủ tiết lộ cho chúng ta? Một
nữ tử đối xử với nam nhân của mình như vậy, chỉ có thể là yêu quá mà
sinh hận thôi”.
Sao có
thể thế, sự trung thành và tình yêu mà Tuyết Chỉ dành cho Ninh Tư Bình
là tuyệt đối, không ai có thể thay đổi, sao nàng ta có thể làm những
việc ấy.
“Không
cần nghi ngờ, chính là cô ta, hoặc nói cách khác, không hoàn toàn là cô
ta. Ninh Tư Bình cũng biết, trong Thiên phủ có người bất mãn với hắn,
đương nhiên đấy là việc của họ, không cần ta nhắc nhở. Trong số đó có lẽ có thế lực của triều đình Bắc Vu trà trộn vào, những kẻ ấy chỉ mong
Ninh Tư Bình gặp nạn, hoặc cây đại thụ Thiên phủ gây họa. Nhân lúc ta
đang ra tay với người của Thiên phủ, họ lại chẳng niệm tình cho Ninh Tư
Bình một đường lui, không thể không nói rằng ta rất thông cảm với hắn.”
Thanh
Thu nhớ tới bóng dáng gầy yếu của Ninh Tư Bình, thầm thở dài: “Nói như
vậy thì, cuộc sống sau này của y cũng chẳng dễ chịu gì… không biết bây
giờ y thế nào?”.
Vệ Minh
chỉ liếc một cái là hiểu ngay nàng đang nghĩ gì, “Nghe nói không ai tìm
thấy hắn, có điều từ sự việc tối nay mà suy đoán, e rằng Ninh tông chủ
đã đến Nam Vu chúng ta rồi”.
Và hắn không ngại ra tay giải quyết mối họa lớn khiến hoàng đế Bắc Vu ăn không ngon ngủ không yên này.
“Đến Nam Vu… rốt cuộc Ninh Tư Bình muốn làm gì?” Không cần hỏi Thanh Thu cũng
biết, y hạ độc thế tử, sau đó đưa nàng đi. Y luôn miệng nói muốn bù đắp
cho nàng, thực ra làm như vậy rõ ràng là muốn hủy hoại nàng. Thanh Thu
cảm thấy không ai nợ ai cả, khó khăn lắm mới được sống bên thế tử, nàng
không muốn bất kỳ người nào xen vào.
Vệ Minh
lại không hề lo lắng, Ninh Tư Bình muốn làm gì thì cũng muộn rồi, hắn và Thanh Thu đã thành thân, thậm chí đã có con với nhau, vì vậy hắn càng
cảm thấy đồng cảm với Ninh tông chủ hơn.
Ngày hôm sau, Thanh Thu giục đám a hoàn thu dọn hành lý, nàng muốn quay về Việt
Đô trong thời gian nhanh nhất. Mặc dù hôm qua Tống Củng mới đến, nhưng
hắn cũng đóng gói hành lý theo nàng. Lần này về kinh gấp, nên đành phải
để lại toàn bộ a hoàn của Ngọc Lâm uyển, Thanh Thư chắc chắn sẽ theo thế tử về, tất cả mọi việc ở thành Vân Châu giao lại