
iễn làm không xong lại đều làm xong, tâm tình
của mình có thể nào không tốt?” Nhạc San cười meo meo nói ra đáp án.
Vài ngày qua, nàng chiều nào cũng đều cùng quản lí về nhà tăng ca, đem công tác ở công ty không kịp làm xong hoàn thành. Loại sự tình này khiến
người ta có tâm tình thực tốt a, làm cho nàng có thể nào không tâm tình
tốt đến tưởng ngân khẽ vài lời đâu? Hơn nữa trọng điểm là,trước khi về
nhà quản lý, bọn họ sẽ trước đi ăn bữa tối, quản lí luôn là người trả
tiền, làm cho nàng giảm đi không ít tiền chi tiêu cho bữa tối nha. Nàng
thật là kiếm rất lớn nha!
“Là vì chuyện công tác làm xong này?” Hiểu Mĩ hoài nghi hỏi.
“Đúng rồi, bằng không còn có thể vì chuyện gì?”
Xem nàng bộ dáng hồn nhiên ,vẻ mặt không có gì cha dấu, Hiểu Mĩ lắc lắc đầu, thở dài: “Coi như mình không có hỏi.”
Đã muốn thành một loại thói quen.
Nhạc San sẽ ở công ty tăng ca đến bảy giờ, sau đó đáp thang máy đến b3, lại
lén lút ngồi trên xe quản lí,trước đi ăn bữa tối, lại đến nhà quản lí
tăng ca, đem công tác ở công ty vẫn chưa xong làm xong mới về nhà.
Quản lí nhất định sẽ lái xe đưa nàng về , sáng sớm hôm sau lại đi đón nàng
cùng nhau đến công ty đi làm, bởi vì muốn đem văn kiện công ty không thể để nàng mang về trả lại cho nàng.
Hơn nữa buổi sáng quản lí còn có thể thuận tiện làm một phần bữa sáng cho nàng, bởi vì hắn nói chính mình cũng muốn ăn.
Cho nên tóm lại, nàng không chỉ kiếm được thời gian có thể đem công tác làm xong, còn kiếm được bữa tối cùng bữa sáng này tiền hai bữa cơm, thật sự là siêu cấp lucky! Thói quen thành tự nhiên, tự nhiên đến đột nhiên có
một ngày, nàng nhưng lại ở trước bảy giờ hôm đó liền đem công tác đều
làm xong, cả người không khỏi sửng sốt, ngây người, ngốc trụ, sau đó mờ
mịt không biết làm sao.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Nàng hỏi chính mình, nên thu thập này nọ chuẩn bị tan tầm về nhà sao? Nhưng là,
nếu quản lí còn giống thưòng lui tới ở dưới lầu chờ nàng, thật là làm
sao bây giờ?
Đứa ngốc, chỉ cần gọi điện thoại nói với hắn hôm nay công tác đều làm xong, không cần lại đến nhà hắn đi tăng ca không phải
được rồi?
Nàng như vậy nói cho chính mình, nhưng là trong lòng không biết vì sao chính là cảm thấy là lạ.
Nhưng công tác làm xong là sự thật, nàng không có việc gì làm, còn cứng rắn muốn cùng quản lí về nhà đi?
Nàng mày nhăn lại trừng mắt nhìn màn hình máy tính đã muốn hoàn thành công
tác, cảm giác thực phiền chán, một chút hưng phấn làm xong công tác hoặc cảm giác khoái trá đều không có, chỉ cảm thấy hảo phiền.
Nàng
hôm nay công tác hiệu suất sao lại cao như vậy nha? Thật sự là làm người ta tức giận!( Zyn : Đây là một loại bệnh mới J tương tư a)
“Cô phát ngốc cái gì vậy”
Nhạc San nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy quản lí không biết khi nào thì đi
vào phía sau nàng. Nàng lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, cung kính đối hắn
nói: “Quản lí, anh sắp tan tầm? Thỉnh đi thong thả.”
“Nơi này chỉ còn chúng ta ,cô diễn cái gì mà diễn?Thu thập các thứ, chuẩn bị đi
thôi.” Bùi Danh Cạnh nhíu mi nói, kỳ thật rất muốn cười. Trời biết hắn
mỗi ngày đều chờ mong tan tầm để cùng nàng có thời gian một mình ở
chung, mỗi lần nhìn nàng nghiêm trang, bộ dáng lại ngây ngốc lăng lăng
bị hắn đùa giỡn xoay quanh, hắn cũng rất muốn cười.
Bất quá đối
với bất tri bất giác của nàng, hắn cũng hết kiên nhẫn a.(Zyn : ta cũng
hết kiên nhẫn nha) Nàng rốt cuộc phải chờ tới khi nào thì mới có thể
phát hiện hắn lấy việc công làm việc tư cùng dụng tâm khổ sở a? Thật sự
là chịu không nổi trì độn của nàng.
“Quản lí, tôi hôm nay…… n, khả năng không cần phiền toái anh.” Nhạc San giãy dụa nhìn hắn, do dự mở miệng.
“Có ý tứ gì?” Bùi Danh Cạnh mị mắt hỏi.
“Chính là…… n, công tác của tôi đã làm xong, cho nên hôm nay không cần tăng ca.”
“Ý tứ chính là cô sắp tan tầm? Đi một mình?” hắn trầm giọng hỏi lại.
“n.” Nhạc San chần chờ gật đầu. Bằng không đâu? Nàng nếu không có muốn đem
tư liệu công ty mang đi ra ngoài, hắn cũng không thể vì lo lắng nàng để
lộ bí mật mà cùng nàng đồng hành, cùng tan tầm đi?
Cho nên, nàng
không phải đi một mình, chẳng lẽ còn muốn da mặt dày kêu quản lí đưa
nàng về nhà sao? Tốt nhất lại gọi hắn giống trước thuận tiện thỉnh nàng
ăn bữa tối, sáng mai lại thuận tiện tới đón nàng đi làm, đương nhiên
cũng đừng đã quên thuận tiện bữa sáng mỹ vị. Trong lòng có điểm là lạ,
không biết là chuyện gì xảy ra. Nàng cố gắng bỏ ra loại cảm giác này.
“Quản lí,tôi sẽ khó cửa,anh đi trước đi. Lái xe cẩn thận một chút. Ngày mai gặp.” nàng giơ tay đối hắn vẫy vẫy nói tái kiến.
Bùi Danh Cạnh mặt không chút thay đổi nhìn nàng, trong chốc lát sau, không nói được một lời xoay người bước đi.
Nhạc San lăng lăng nhìn bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, còn đứng ở tại chỗ ngẩn người, cũng không biết chính mình là chuyện gì xảy ra.
Thẳng đến khi trên cửa lối vào thủy tinh truyền đến quản lý đồng sự nhắc nhở
nàng nên rời đi công ty “khấu khấu “ thanh âm, nàng mới đột nhiên phục
hồi tinh thần lại, thu thập này nọ tan tầm.
Đáp thang máy, theo bản năng bấm cái nút b3, chờ cử