
người nhà, đề tài đề cập muốn lên môn cầu hôn này, bà bà tương lai
nhưng lại phát hiện ba nàng, cũng chính là thân gia tương lai, hình như
là đồng học cùng lớp thời kì quốc trung. Kết quả điện thoại được thông,
nói xong lập tức xác định.
Bà bà tương lai vui vẻ đối nàng nói
cái này kêu là làm ngàn dặm nhân duyên đường quanh co. Nhưng là nàng lại vui vẻ không đứng dậy, bởi vì trong điện thoại đem bí mật nàng không
thể cho ai biết tiết lộ hết. Ba ba muốn nàng lập tức về nhà, sau đó đêm
qua, nàng ước chừng bị ba mẹ thay nhau ra trận giáo huấn suốt ba cái
giờ, mà cái nam nhân kia lúc trước nói sẽ che ở trước mặt nàng, lại thư
thư phục phục ngồi ở một bên xem tivi, thật sự là làm người ta tức giận.
“Cậu suy nghĩ cái gì, vì sao đột nhiên nghiến răng nghiến lợi ?” Hiểu Mĩ thanh âm làm cho nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
“Cái gì? Không có nha.” nàng vội vàng lắc đầu.
Hiểu Mĩ xinh đẹp có chút suy nghĩ nhìn nàng, trên mặt lộ vẻ biểu tình hoài
nghi. “ Nhạc San, chúng ta có phải hay không là bạn tốt?” nàng còn thật
sự hỏi.
“Đương nhiên.” nàng không chút do dự gật đầu trả lời.
“Bằng hữu tốt, có phải hay không không nên có bí mật?”
Hiểu Mĩ đào cái hố dụ nàng, Nhạc San hậu tri hậu giác hiện tại mới phát hiện. “Hiểu Mĩ……” nàng khó xử nhìn đồng sự kiêm bạn tốt.
“Cậu chỉ cần trả lời mình một vấn đề thì tốt rồi, chỉ cần một cái.” Tiểu Mĩ đối nàng nói.
Nhạc San từ chối một hồi, mới gật gật đầu. “Chỉ có một nha.”
Hiểu Mĩ lập tức gật đầu.
“Được rồi, cậu hỏi đi.” nàng nói.
Hiểu Mĩ hai mắt sáng lên, khẩn cấp hỏi: “Nhẫn trên tay cậu có phải hay không là nhẫn cầu hôn của quản lý?” nàng thật sự chỉ hỏi một vấn đề mà thôi,
một cái bao hàm mọi vấn đề khác.
Nhạc San nghẹn họng nhìn trân
trối nhìn nàng, lại hậu tri hậu giác phát hiện, nàng đã muốn ngã tiến hố , nhưng lại đi không được.
Ô ô……
Nàng thật sự thực ngốc.
Nhạc San như thế nào cũng chưa nghĩ đến chính mình là người trong nhóm
tứ quân tử (Nhạc San,Bạch Tiệp Ngọc,Đoàn Cần Tâm,Sài Nghê trong các
truyện khác của bộ “một nửa khác của tôi hệ liệt”) kết hôn sớm nhất,
nhưng lại gả cho một đám tốt như vậy. Này hết thảy đến tột cùng nên nói
như thế nào đâu?
Y theo Tiệp Ngọc nói chính là ngốc nhân có ngốc phúc.
Tuy rằng nàng tuyệt không muốn thừa nhận chính mình ngốc, nhưng là sự thật
chính là như vậy, bất tri bất giác được Bùi Danh Cạnh coi trọng, bất tri bất giác rơi vào bẫy của hắn, bất tri bất giác yêu thương hắn, sau đó
bất tri bất giác mang thai con của hắn rồi gả cho hắn.
Hồi tưởng
lại, nàng thật đúng là ngốc nhân có ngốc phúc, như vậy cũng có thể gả
cho một cái lão công tốt đến đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy, rất
thần kỳ.
Sau khi chuyện tình cảm của nàng cùng Danh Cạnh sáng tỏ, nàng quả nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích,trong công ty người hâm mộ nàng thì ít mà các nữ đồng sự ghen ghét xa lánh thì nhiều. Hắn thấy nàng bất đắc dĩ như vậy,liền thay nàng từ chức, muốn nàng hảo
hảo chuẩn bị kết hôn cùng với dưỡng thai.
Thất nghiệp đối nàng mà nói, trên cơ bản không có gì khác biệt, bởi vì nàng vốn yêu đọc sách,
hơn nữa lần đầu tiên mang thai, nàng cần rất nhiều kinh nghiệm liên quan mang thai, muốn nhìn bộ sách có cục cưng cùng mẫu thân linh tinh, cho
nên tạm rời cương vị công tác ,nàng tuyệt không nhàm chán.
Trên thực tế cũng chuẩn bị kết hôn , thời gian chuẩn bị quả thực mệt mỏi, hoàn hảo một điều là hôn lễ đã xong.
“Em suy nghĩ cái gì?”Bùi Danh Cạnh sau khi tắm rửa sạch sẽ đi đến trên
giường, từ phía sau vòng tay ôm thắt lưng của nàng, hai má trực tiếp vùi cần cổ vào nàng, hôn nàng một chút.
Nàng hẳn phải sửa gọi hắn là chồng yêu.
“Em suy nghĩ,không ngờ trong bốn người mình là nhười kết hôn sớm nhất “ nàng thành thật trả lời.
“Bằng không em nghĩ muốn là người thứ mấy kết hôn?”
“Loại sự tình này em biết nói sao? Nhưng chính là không nghĩ tới sẽ là đầu tiên.”
“Vì sao không nghĩ tới?”
“Bởi vì Sài Nghê, Cần Tâm cùng Tiệp Ngọc các nàng so với em có điều kiện tốt nhất.”
“Cũng không phải điều kiện tốt liền nhất định phải gả đi ra ngoài, nữ nhân
rất thông minh không cần thiết cấp bách lấy chồng, ngược lại em ngốc
nghếch như vậy lại rất đáng yêu.”
“Anh vẫn còn nói em ngốc”
“Thật có lỗi,anh là người không biết nói dối.” (Z:điêu a..)
Nàng muốn thu hồi lời nói hắn là một cái lão công tốt, nàng quả thực gả đến
một cái trứng thối, một lão công chuyên môn khi dễ nàng.
“Anh
cách em xa một chút, cẩn thận gần chu giả xích, gần mặc giả hắc (cái này giống “gần mực thì đen,gần đèn thì sáng” của VN mình), biến thành một
cái ngu ngốc giống em.” nàng hừ thanh, động thủ đẩy hắn ra.
Bùi Danh Cạnh như kẹo mạch nha , nháy mắt lại dính trở về.
“Em nói đúng, gần chu giả xích, gần mặc giả hắc, cho nên em nhất định phải
dựa vào anh gần một chút, tốt nhất là 24/24 đều dán lấy anh, như vậy em
mới có thể trở nên thông minh một chút.” hắn nghiêm trang nói, đem nàng
kéo vào trong lòng, sau đó dung cả tay cả chân ôm nàng vào lòng.
Cùng hắn đấu, nàng vĩnh viễn chỉ có thể nhận thua.
“E