Một Phần Trái Tim

Một Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327744

Bình chọn: 10.00/10/774 lượt.

oại tự nhiên như thế, hình như có sự thay đổi, chuyển hóa về quan hệ.

“Được rồi, vậy quyết thế đi, vài ngày nữa đi mua quần áo cho tôi.” Cô đã sớm bất mãn với quần áo của mình hiện giờ, cô không thích giản dị, áo phông màu trắng đơn giản biến cô thành đồ nhà quê mất.

Cô luôn cảm thấy trước kia mình cũng không như vậy, mình bị người đàn ông thiếu muối không có mắt này biến thành gái quê rồi.

“Được, tốt.” Anh kiên trì đáp ứng.

Anh không thích đi dạo phố, không thích mua quần áo, anh cảm thấy đây là hành động lãng phí thời gian nhất trên thế giới, nhưng mà, nếu cô thích, anh tự nhiên sẽ đồng ý đi cùng. Chỉ là, loại cảm giác thân thiết trong tiềm thức này làm cho anh vô cùng không được tự nhiên. Dù sao…

“Triệu Sĩ Thành, về sau anh không cần mua quần áo cho mình nữa, để tôi mua cho anh rồi phối đồ luôn!” Không phải cô coi thường anh, nhưng ánh mắt của anh đúng là… phí của trời.

Về sau… hai chữ này, biết rõ không nên, biết rõ một ngày nào đó cô sẽ khôi phục trí nhớ rồi rời đi, nhưng mà, một khắc kia vẫn khiến anh ấm lòng.

Anh còn chưa kịp cảm động, “Kiểu tóc của anh thật là… Anh nói thật đi, anh xuyên từ thập niên 80 đến hả?” Gần đây cô xem rất nhiều tivi, bật qua bật lại đều là phim xuyên không, cho nên, cô bắt đầu thuộc chữ xuyên qua này.

Cô không thích xem tivi, nhưng không biết vì sao, cô vẫn quen có rảnh lại ngồi trước TV, như là đền bù cho người nào đó. Chỉ là, mỗi lần chạm vào điểm giới hạn đó, cô lại đau lòng khó nhịn, trốn tránh theo bản năng.

Cho nên, anh bị phê bình không tốt còn không kịp phản kháng, đã bị cô túm vào tiệm tạo mẫu tóc.



Nhóm họ leo núi. Núi không cao lắm, nhưng dưới ánh nắng chói chang ngày hè như nướng than, leo núi cũng có chút khổ. Tuy hàng năm đều ngồi trong phòng khám ít vận động, nhưng mà thể lực của Triệu Sĩ Thành vẫn tốt hơn người thường nhiều. Hơn nữa, hôm nay lực hấp dẫn của anh quá lớn, nhóm cô gái leo núi hái dương mai đều mượn cơ hội này đến gần muốn quen anh.

Đi chưa được mấy bước, Dư Vấn liền cảm thấy mình sắp bị nướng chín, phía trước Triệu Sĩ Thành bị cả đám gái vây quanh, muốn thoát khỏi nên chỉ có thể đi càng nhanh, khiến cô không đuổi kịp. Đúng là đáng giận mà, vì thế cô cam chịu ngồi xuống một bóng râm, không thèm đi nữa.

Triệu Sĩ Thành đi trước há miệng, lại xoay người ra sau lo lắng, bất ngờ nhận ra trong dòng người, không thấy bóng dáng cô đâu, anh biến sắc, vội vàng chạy xuống đường núi. Chạy được vài chục bước, cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô tránh nắng ở bóng cây.

“Tống Dư Vấn, cô cũng không thể lười biếng như vậy?” Anh bất đắc dĩ.

Tuy biết cô bị bệnh mới có thể như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của cô, vẫn cảm thấy rất bất đắc dĩ lại rất muốn cười.

“Tôi không đi nữa.” Cô từ chối.

Cô cũng không phải anh, vì sao cô phải làm việc chăm chỉ như thế? Lại đi lên đi xuống, trước đừng nói bị cảm nắng, cô có thể mệt quá mà xỉu đấy, cho nên, vì sao cô phải ép mình chứ?

“Ngồi ở chỗ này, cô không sợ sâu róm trên cây rơi xuống à?” Không phải dọa cô, mà là lời nói thật.

Vấn đề này, làm cho Dư Vấn thay đổi sắc mặt. Cô là phụ nữ, cô đương nhiên cũng sẽ sợ con sâu ngo ngoe không ngừng này!

Đi cùng và không đi đấu tranh dữ dội, khiến cô rất bực, “Tôi không đi không được à! Vậy anh cõng tôi đi!”

Anh nhìn cô một cái, không nói gì chỉ cúi người xuống trước cô. Cô ngây dại.

“Đi lên đi, cách dương mai còn một đoạn đường xa.” Anh thản nhiên nói.

Do dự một chút, cuối cùng cô vẫn trèo lên tấm lưng rộng của anh. Anh cõng cô bước từng bước điềm tĩnh về phía núi. Vai anh rất rộng, hơi thở nam tính và nhiệt độ cơ thể giao hòa, toàn tân toàn ý nuông chiều và bảo vệ, cảm giác được nâng niu trong lòng này với cô mà nói rất xa lạ.

Dường như, chưa từng có ai đối đãi với cô như thể, cẩn thận đặt cô ở nơi mềm mại nhất.

“Anh luôn tốt bụng như thế, cõng người khác lên núi à?” Quá lúng túng, cô chỉ có thể dùng giọng điệu rất lãnh đạm để giấu đi hai má đỏ hồng.

Anh cười thản nhiên, không đáp.

“Một lần, hai lần hay vô số lần?” Nhưng cô lại ép hỏi.

Cô rất muốn biết, bình thường anh cũng làm người tốt ư? Tốt nhất đừng nói cho cô biết, chỉ cần có người không leo núi được, anh lại vĩ đại cúi người như ngựa ý.

“Mới trước đây, tôi đã cõng em gái.” Cuối cùng, anh vẫn thành thật trả lời, “Số lần nghĩ không ra.” Chắc không chỉ một lần, hai lần, mà là vô số lần.

Câu trả lời theo thứ tự của anh lại chọc cười cô. Bầu không khí này rất yên tĩnh, loại dịu dàng này như thấm sâu vào lòng cô, như khát vọng ẩn giấu đã lâu, nhưng chỉ là cầu mà không được. Cô nâng tay, ấn vào ngực mình, nơi đó, hình như đang nóng lên.

Nói là hái dương mai, nhưng mà, cô kiên quyết từ chối trèo lên cây như khỉ.

Cô ngồi dưới bóng cây, dưới chân có một giỏ dương mai, đây đều là cống hiến của “nô bộc”. Dù sao, tuy nói là đưa cô đi hái dương mai, cảm nhận cuộc sống tập thể, song anh vẫn rất có lý lẽ sẽ không chỉ huy cô.

Bên kia, có vài cô gái vây quanh ríu rít, anh tiếp tục dùng kéo cắt nhánh cây dương mai mới ở cách đó không xa, mà cô mừng rỡ thoải mái, một mình ngồi dưới tàng cây, lấy từng


Ring ring