
hòng ai muốn trốn, anh cũng không thể tránh! Cô quả thật không phải người phụ nữ cởi mở nhưng cũng chẳng cần thủ thân như ngọc vì ai!
Anh ôm ngực nhìn cô. Mắt cô rất lạnh, nhưng khi nói đến điều đó thì dáng vẻ tức giận ngập trời.
“Hạ phu nhân, em rất để ý ư?” Anh rốt cục cũng mở miệng hỏi, bởi vì anh cảm thấy hứng thú với đề tài này.
“Đúng, tôi rất để ý!” Cô trực tiếp thừa nhận.
Khóe môi anh bỗng nhếch lên, thân là đàn ông ham hư vinh, tại một giây này đã có được thỏa mãn rất lớn. Thì ra, cho dù mặt ngoài lãnh đạm, cô vẫn yêu anh muốn chết! Nhưng mà…
“Tôi rất sợ chết, tôi rất sợ nhiễm bệnh.” Giọng nói của cô bình thản trình bày sự thật, “Tôi không muốn nói xấu người khác, nhưng Tình Toàn đúng là không khác gì gà rừng, chỉ cần tiền đầy túi, gã nào cũng có thể leo lên cô ta, tôi làm sao biết cô ta có bệnh hay không? Mà cô ta lên giường với anh, có thể bị bệnh lây bênh qua đường sinh dục. Cho nên tôi rất để ý sự trong sạch của anh, để ý vô cùng!” Thận trọng thanh minh!
Người phụ nữ này! Khóe môi anh cứng lại. Nhất thời, vừa mới có chút đắc ý nhấc cái đuôi nhỏ lên đã bị Hạ phu nhân cắt đứt không chút lưu tình. Cô rốt cuộc còn yêu hay không yêu anh? Anh bắt đầu muốn biết đáp án này.
“Ngày đó anh uống rượu.” Vốn không muốn giải thích, nhưng tối hôm nay anh không muốn lại cãi nhau.
Anh thừa nhận, một câu nghiêm túc của cô “Anh đi bên ngoài một lần thì tôi vượt tường một lần, anh leo lên mười người đàn bà thì tôi cắm mười chiếc sừng cho anh.” Quả thật có chút hù anh.
Nếu là người phụ nữ khác, anh còn có thể khịt mũi mà bỏ qua, nhưng tính cách của Hạ phu nhân, chỉ cần nói được là làm được.
Lúc này cô cúi mắt chờ anh tiếp tục nói.
“Nếu anh nói, anh uống rất nhiều rượu, uống thành nát như bùn, tuy thân thể hai người trần truồng dây dưa, nhưng chẳng xảy ra gì cả em có tin không?” Môi khẽ cong lên mang theo điểm châm chọc, anh hỏi.
Cô ngước mắt nhìn anh, anh vẫn có nét mặt bất cần. Dù có tin hay không thì anh cũng đã giải thích rồi.
Thận trọng lo lắng vài giây xong, cô rốt cục gật đầu.
“Em tin.” Chuyện này, cứ quên như thế đi, cô tha thứ cho anh.
Đáp án này ngược lại làm cho anh sửng sốt.
“Em tin?” Anh hoài nghi.
Thật ra nói xong chính anh cũng cảm thấy buồn cười, cô sẽ tin ư?
“Ừm.” Cô bưng cốc nước trở về phòng.
Quá muộn rồi, vừa rồi lại vận động trong kích tình như thế, mí mắt của cô đã muốn díp xuống. Không biết là già đi, hay là có Thụy Thụy rồi cuộc sống quá nhàn rỗi, giờ cô không thức đêm được nữa.
“Hạ phu nhân, em nói rõ xem vì sao em lại tin?” Song anh không những không thuận theo mà còn không từ bỏ đuổi theo vào phòng.
Cô xốc chăn lên, lên giường muốn nằm xuống lại bị anh giữ lại.
“Vì sao tin?” Cố ý gạt người à?
Anh thật chấp nhất với đáp án này. Cô rất muốn ngủ nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, bởi vì bằng hiểu biết của cô với anh, anh thật ra rất cố chấp.
“Tuy miệng anh rất xấu, nhưng cũng chưa đến mức nói dối vì một chuyện.”
Thật ra, chủ yếu là anh không cần thiết phải lừa cô. Anh rất thành thật với Đỗ Hiểu Văn là vì yêu, anh rất thành thật với Tống Dư Vấn cô là vì không yêu. Có những lúc nói dối cũng là một biểu hiện của tình yêu.
Trong lòng cô có bàn cân, yêu và không yêu, tuy ranh giới mơ hồ, nhưng cẩn thận phân biệt cũng có thể hiểu rõ. Nơi mềm nhất của phụ nữ, chỉ là không thể nhận rõ sự thật, mà cô rất kiêu ngạo, không muốn làm người phụ nữ lừa mình dối người như thế
Hạ Nghị chỉ im lặng.
Sau một lúc lâu, anh cố ý cười gian trá, hỏi ra vấn đề vừa rồi rất muốn biết: “Hạ phu nhân, em tin anh là vì yêu anh?”
Lúc này, người im lặng thật lâu lại đổi thành cô.
“Trước kia thì đúng.” Nhưng cô đã cho anh rất nhiều cơ hội, cô giả câm vờ điếc, song thứ anh cho cô vẫn chỉ là thất vọng. “Hiện tại, bản thân tôi cũng không rõ, tin và yêu anh, còn lại được bao nhiêu.” Vốn không muốn nói thẳng, năm năm trước, cô đã nói với mình từ đó về sau không bao giờ thẳng thắn với người đàn ông này nữa.
Năm năm này cô vẫn làm tốt. Chỉ là, có lẽ đêm nay ánh trăng rất mê người, có lẽ đêm nay Thụy Thụy không ở bên cạnh, cô có thể không cố kỵ, có lẽ là bởi, người phụ nữ thiếu tình yêu như một chiếc cây héo khô trong sa mạc.
Anh thu nụ cười. Nghe được đáp án không nhất định của cô, anh thấy trái tim chẳng hề nhẹ nhàng đi.
“Nói cho tôi biết, đêm nay em tìm trai bao có phải là cố ý muốn chọc tôi không?” Không thoải mái nên anh rất muốn tìm ra sự thật, bức cô thừa nhận rằng cô còn yêu anh.
“Một phần thôi.” Cô suy nghĩ một chút, “Các vị phu nhân rất thích cách này, vì làm ăn nên tôi ở bên Nhiễm Châu cũng đi với họ đến đủ loại nơi như thế, nhưng tôi thừa nhận, tôi ý chọn quán bar anh thường đến là muốn làm anh bẽ mặt.”
Nếu đêm nay, cô không chọn một gã thì các cô kia sẽ không bỏ qua cho cô, sở dĩ chọn hoàng tử bờ cát là vì đối phương có gương mặt mới, còn chưa kịp thành lập giao tình với các vị phu nhân, mang về rồi cô có thể có chỗ dùng. Ở Nghiễm Châu, cô cũng dùng cách này để bảo vệ mình.
Cô không khát vọng tình dục đến thế, nếu như không có đàn ông cô sẽ chết vài năm nay không biết cô đã chết mấy trăm lần rồi