
hỏa nhãn kim tinh của cô.
“Khi các người lấy danh nghĩa tình yêu để bắt đầu.” Cô cười lạnh, đi thẳng vào vấn đề.
Nháy mắt, cả người anh cũng vô lực, đột nhiên phát hiện mình không có sức chiến đấu mạnh như cô.
Im lặng sau một lúc lâu, anh chỉ hy vọng cô hiểu được, “Tống Dư Vấn, yêu
một người là sai sao?” Người khác không hiểu, cô làm sao có thể không
hiểu, trong quá khứ, anh yêu Hiểu Văn đến thế, lúc chia tay, lại là thời khắc yêu sâu đậm nhất, loại tình cảm này, đến bây giờ cũng hết cách,
càng không kịp loãng tan. Nếu hôm nay đối tượng anh phạm sai lầm là
người khác, anh căn bản sẽ không cần lo lắng, lập tức ném tiền rồi đuổi
kẻ đó đi, nhưng… Đó là Hiểu Văn mà!
Anh nghĩ Tống Dư Vấn vẫn biết anh, biết anh giấu nghiêm túc duy nhất kia ở đáy lòng.
Tống Dư Vấn, yêu một người là sai sao? Những lời này, hỏi ra làm trái tim cô băng giá đến cực điểm.
“Sai, rất sai! Lỗi duy nhất của anh chỉ là, khi hai người lấy danh nghĩa vì
tình yêu, các người chưa từng băn khoăn đến chuyện, tôi còn là Hạ phu
nhân!” Tống Dư Vấn bật từng chữ một.
…
Đỗ Hiểu Văn? Bà ta là ai?
Cái gì gọi là danh nghĩa vì tình yêu? Cái gì gọi là yêu một người có gì
sai? Thụy Thụy kéo lỗ tai về từ cạnh cửa, lời của ba mẹ, nhiều chỗ nó
nghe không hiểu. Chỉ biết là họ đang cãi nhau, hơn nữa, vấn đề dường như rất nghiêm trọng.
Đã đói bụng, vừa rồi cơ hồ chưa ăn gì đã chạy lên
tầng, vì muốn ba mẹ sớm hòa hợp chút, nhưng chẳng ngờ lại nghe lén được
một trận cãi vã. Thụy Thụy xuống tầng một lần nữa, ngồi trên bàn cơm,
đối mặt với một bàn thức ăn khó ăn, tiếp tục từ từ bị dày vò, tâm tình
xuống thấp, di động trong túi công văn của ba trên sô pha lại vang không ngừng.
“Alo, ai vậy? Nếu tìm ba cháu thì ba không ở đây đâu, ba bận nhiều việc lắm!” Lấy di động từ túi ra, khi nhấc máy nó cũng không hỏi
là ai, liền dùng giọng điệu khó chịu tra hỏi không ngừng.
Ở đầu kia điện thoại chỉ yên lặng.
Thụy Thụy tưởng nhầm số, khi vừa định ngắt máy lại truyền đến giọng nói mềm mại, “Cháu là Thụy Thụy à?”
Hả, quen nó ư?
“Đúng thế, cô là ai vậy!” Thụy Thụy không khách sáo hỏi.
“Cô, cô là Đỗ Hiểu Văn… Ba cháu có ở đó không?” Cô giới thiệu mình rất nhẹ.
Đỗ Hiểu Văn? Là nhân vật chính vừa rồi khiến ba và mẹ cãi nhau một trận.
Thụy Thụy nhất thời cảnh giác, lập tức nói dối, “Ba cháu bận nhiều việc lắm, ba không rảnh đâu, ba với mẹ đang ở trong phòng ân ái yêu thương đó!”
Thụy Thụy biết rõ ba đẹp trai nên nhiều người thích, ngay cả cô giáo ở
nhà trẻ thỉnh thoảng nhìn thấy ba cũng đỏ mặt nữa, cho nên nó phải chú ý một chút.
Ầm ỹ xong, Hạ Nghị giận một lúc lâu, khi đến chỉ thấy con gái đang cầm điện thoại của anh, không biết đã nói gì.
Anh biến sắc, vội vàng bước nhanh đến, đoạt lại di động từ tay con gái: “Ai gọi điện đến?”
“Đỗ Hiểu Văn.” Thụy Thụy lặp lại tên.
Sắc mặt anh đại biến, vội vàng cúp điện thoại.
“Ba, ba hoảng cái gì?” Thụy Thụy mười phần như bà quản gia, nguy hiểm híp mắt.
“Không, không có gì.” Đối mặt với chất vấn của con gái, anh vội vàng giấu điện thoại ra phía sau, lặng lẽ ngắt máy.
Vừa rồi rõ ràng cô đã nghe thấy giọng nói của anh. Không phải anh còn chưa
quyết định có giới thiệu con gái với cô không ư? Nhưng sao… Cô cúi đầu,
giật mình nhìn bụng mình, nơi đó, mấy tháng tiếp theo sẽ nhô ra, đến lúc đó, con gái của anh vẫn không nhận cô thì sao đây?
Một bàn đồ ăn,
lạnh lại nóng, nóng lại lạnh, nhưng mà Hiểu Văn vẫn chờ anh, đợi cả một
buổi tối, bụng tuy rằng rất đói nhưng cô vẫn đợi. Anh lừa cô, anh nói
công việc rất bận, kết quả là đi chăm con gái.
Cô không dám oán giận, nhưng cảm thấy trái tim thật chua xót. Chỉ là, Thụy Thụy nói ân ái yêu
thương là có ý gì? Nghĩ đến đây, tay Đỗ Hiểu Văn khẽ run, ngực lại dấy
lên cơn buồn nôn, chạy vào nhà tắm, cô nôn đến khóe mắt cũng là nước
mắt.
Thật vất vả bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, do dự hồi lâu,
nhấc điện thoại bấm một số nhiều năm cũng chưa từng liên lạc. Tống Dư
Vấn.
Nhưng mà, đầu kia di động lại truyền đến: “Xin chào, số máy bạn gọi đã tắt máy.”
Lại gọi cho Hạ Nghị, điện thoại của anh cũng biến thành tắt máy. Tắt máy, vì sao di động của họ đều cũng tắt? Chẳng lẽ…
Cô hoảng loạn tay chân, cắn môi, cô suy nghĩ thật lâu thật lâu, tiếp theo
bấm số của trung tâm nghệ thuật: “Hiệu trưởng, xin cô tiếp tục để tôi ở
lại dạy xong những tiết cuối cùng được không?” Cô đau khổ cầu xin.
Cô muốn tiếp tục giảng bài, bởi cô muốn tiếp cận Thụy Thụy, còn có… Cô muốn tìm Tống Dư Vấn nói chuyện. Sáu giờ tối, Tống Dư Vấn đang trên đường đi đến Trung tâm nghệ thuật
“Đồng Mộng”. Hôm nay, tinh thần của cô chuyển biến khá tốt, sẽ không
động một chút là choáng đầu nữa, nạp xong thẻ điện thoại, đi đến sở cảnh sát cung cấp thêm lời khai.
“Bác sĩ Triệu, mấy ngày này thật sự phiền anh rồi.” Lúc này lại phiền đến anh, cô thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Vâng, ngày mai sẽ không cần tiêm nữa.” Triệu Sĩ Thành dừng xe ở cửa trung tâm nghệ thuật, “Muốn tôi chờ mọi người không?” Tuy anh không nhắc đến,
nhưng cũng mơ hồ biết, nơi này hình như là nơi Hiểu Văn đi làm lúc
trước.