
? Và hiện tại bến tình có ai hay còn đợi chờ cơ hội tốt đẹp đến ? Bấy nhiêu đó là đủ.
Gương mặt Hằng tươi hẳn lên. Khả Khả cười cười :
- Lê Hoàng biết ông tơ se duyên của mình cho Lam Hằng, nên từ ấy không hề để ý đến ai cả. Giờ đến lúc "châu về hiệp phố " rồi chịu chưa ?
- Ê ! Nhắc đến Lê Hoàng ta mới nhớ . Từ một năm nay , sao ta đế ý không thấy anh ấy với Khả Khả trò chuyện với nhau . Mỗi lần anh ấy đến là y như rằng bà thím kiếm chuyện lẫn tránh là sao vậy ? Mình là người một nhà mà, không lẽ làm mặt lạ sao ?
- Ai nói người một nhà không "kỵ rơ " nhau. Người ta không thích, không có chuyện để nói thì sao?
- Làm gì không có chứ ? Chẳng bằng mi không muốn nói thôi.
Khả Khả vừa lau bàn vừa nhìn Hằng đáp :
- Để dành cơ hội cho Lam Hằng không vui sao ?
Vô tình Lam Hằng hài tội :
- Những lúc sau này anh ấy ăn mặc đàng hoàng, ngồi trò chuyện với nội thật nghiêm túc . Vậy mà hỏi bà một vài câu thông thường Khả Khả cũng bỏ đi, không đáp, không nhìn anh Hoàng là sao ?
Mắt Khả Khả tối sầm lại, giọng gắt đi :
- Hằng biết gì mà trách. Từ lúc ở bên nhà cậu, Hằng có thấy thái độ của nhỏ Khả Khả đối với cha Hoàng ra sao chưa ? Giờ cũng vậy, đâu có gì khác. Anh ta sửa đổi cho ngoại vui hay cho tương lai bản thân tốt đẹp hơn, đâu liên quan đến mình. Cha mẹ anh thế nào đối với ba má Khả Khả , không bao giờ quên, thì đứa con ấy có đáng gì phải tiếp gã chứ ?
Khả Khả càng nói, càng nóng nảy hơn . Điều này khiến Lam Hằng vừa ngạc nhiên, vừa tò mò.
Cô dịu giọng hỏi :
- Người nào có phần nấy, chứ cho rằng anh Hoàng lúc xưa hoang đàng bê bối đi, nhưng bây giờ anh trở lại trường học rồi, tác phong hoàn toàn thay đổi . Khi đến thăm nội, anh luôn mua quà cho hai em và cả chúng ta nữa. Vậy mà Khả Khả có bao giờ ngã đầu chào hay dùng đến ly sinh tố của anh ấy đâu.
- Một mình Hằng ăn là đủ rồi. Xếp Hoàng có nhã ý với Hằng thì Khả Khả có dùng hay không đâu thành vấn đề, đúng không ?
Lam Hằng đưa cái kính nhỏ lên xem mặt, cô bảo :
- Ngày nào ai nói với Hằng rằng một tên cướp tàn ác, nếu có y phục thiện, chúng ta vẫn tha thứ. Thế mà Lê Hoàng có thành ý sao Khả Khả không cho anh ấy một nụ cười xã giao, dù sao mình cũng là người một nhà mà.
Thật lâu, gương mặt của Khả Khả mới ngẩng lên với nụ cười mỉm trên môi. Cô giả lả :
- Thì Hằng cười vui vẻ, nội thể hiện tình thương lên mắt, như thế không đủ cho anh Hoàng của Hằng vui hay sao ? Đâu cần nụ cười của cô em họ chứ. Gây lộn tơi bời lần ấy, tự nhiên thân thiện lại, ai làm được. Chừng nào mình cảm thấy không ngượng ngập sẽ cười, khi anh ấy chào bằng thành ý của mình.
- Nhớ đó. Nếu Lê Hoàng tỏ lòng thương với Khả, mà không...
- Bộ anh ta than vãn với Hằng a ` ? - Khả cướp lời với ánh mắt lại.
Lam Hằng lắc đầu :
- Không có.
- Vậy sao dọn đường sẵn cho anh ta, bộ dư hơi hả ?
Lam Hằng cười, đưa tay vuốt mũi Khả Khả :
- Tại nội buồn buồn mỗi khi Khả bỏ đi, anh ấy ngượng ngùng.
- Nội hay ngoại ?
- Ngoại của Khả Khả hay nội của Lê Hoàng cũng là một thôi . Có gì chứ ?
Khả Khả nhún vai :
- Khác chứ . Nếu người gọi là Lam Hằng . Không hiểu thật sao ?
- Nhiều chuyện.
- Sao lại nhiều chuyện . Nếu Hằng gọi bằng ngoại là theo ngôi thứ của mình . Ngược lại, một khi Hằng gọi bà nội là Lê Hoàng đã ký hẳn hòi với bạn rồi . Đúng quá còn gì nữa mà nói.
Mở to mắt, khom người nhìn Lam Hằng, Khả Khả bảo :
- Hay là hai người đã có gì rồi hả ?
Lam Hằng đánh lên vai bạn cười, mặt đỏ lên :
- Ê ! Đừng nói bậy nha . Lê Hoàng chưa nói với mình tới hai câu . Suy diễn, áp đặt không sợ thụt lưỡi sao con quỷ ?
Khả Khả tránh né cười:
- Không tin mai mốt Lê Hoàng lại, Hằng hỏi xem có đúng vậy hay không ?
Lam Hằng liếc bạn hỏi :
- Nếu Khả Khả hỏi, nhỏ Hằng này thích hơn.
- Khi anh Hoàng chấp nhận Hằng ?
- Không từ chối, nhất định . Yêu đến ngày răng long đầu bạc.
Khả cười trêu ghẹo :
- Răng có rụng, đi đặt làm hàm răng "thời trang " . Đầu có bạc chỉ cần mười ngàn là đen như thuở hai mươi . Có gì đâu, tiếp tục yêu thêm sáu mươi năm cuộc đời, yêu đến bao giờ chán mới thôi.
- Như tình đôi ta sống mãi không già . Đúng không ?
Khả tắc lưỡi cười theo tiếng búng tay của Hằng:
- Đúng quá còn gì . Vậy thì... đứt phim, mai chiếu tiếp . Cám ơn sựi? theo dõi của các bạn . Chúc ngủ ngon . Tạm biệt.
Cô nhướng mắt hỏi Lam Hằng :
- Ê ! Vậy là đủ thủ tục rồi chứ ?
- OK . Ngủ được rồi đấy . Ngủ cho đã đi, để chết không kịp đấy.
- Cám ơn sựi? hào phóng của "con " đấy . Thím Út về phòng trước nhé, đứa cháu bất đắc dĩ.
Khả Khả nhảy lên bậc thang, không quên tặng cho Hằng ánh mắt nheo nheo, trêu ghẹo của mình.
Hằng trông theo bật cười đưa tay đánh gió bạn.
Cho xe ra cổng, Khả Khả chạy thật chậm ; cô muốn tà tà trên phố, dưới ánh nắng yếu ớt của buổi chiều cuối tuần, sau giờ học mệt mỏi kéo dài . Tiếng xe Dream rít bên mình, cô quay lại, bắt gặp gương mặt quen thuộc của Hoàng hướng về mình . Cô quay đi, cho xe luồng lách, tránh sựi? bám sát của Hoàng . Anh không theo ý cô, giọng thấp hơn, Hoàng đề nghị :
- Anh có chuyện cần nói. Chúng ta nên