
trên phố 8 tiếng đồng hồ, vẫn không thể tìm được một người cao cấp hơn một chút so với các mỹ nữ loại trung.
Tiêu Hòa Hòa ngồi tại một góc nghỉ cách họ mấy mét, rút một cuốn tạp chí, vừa xem vừa âm thầm quan sát. Sự kích thích của hành động nhìn lén và cảm giác tội lỗi làm triệt tiêu cảm giác chông chênh của cô lúc nãy.
Kết quả là cô phát hiện, mặc dù Trịnh Hài ngồi rất thẳng, thậm chí thỉnh thoảng rất lịch thiệp giúp cô gái đó phục vụ, từ vẻ mặt rung động lòng người của cô gái đó cũng có thể nhìn ra, khuôn mặt của Trịnh Hài lúc này nhất định là rất dịu dàng lịch sự. Nhưng cô biết Trịnh Hài mất kiên nhất, bởi vì anh liên tục lại để một bàn tay xuống âm thầm dùng ngón tay gõ lên ghế, hơn nữa thường thường ngẩng đầu lên nhìn trời
Động tác nhỏ của Trịnh Hài từ trước đến nay rất kín dáo, rất khó bị người khác phát hiện, nhưng lại không lừa nổi cô. Đó rõ ràng là biểu hiện vô cùng không kiên nhẫn, chắc là đối diện với biểu người con gái có những thể hiện hoàn mỹ giống hệt như trong giáo trình bồi dưỡng lễ nghi, đã làm tính kiên nhẫn của anh chống đỡ đến cực điểm, nhưng anh lại giả vở lịch thiệp giả vờ ngố, sao lại làm việc mất phong độ thế chứ, đành nhịn thôi nhịn thôi.
Tiêu Hòa Hòa sắp cười thầm đến mức nội thương rồi, tâm trạng càng tốt hơn. Không ngờ rằng mỹ nữ này đúng lúc lại nhìn về hướng cô, dường như phát giác ra có người đang âm thầm quan sát mình, nhìn thẳng vào Hòa Hòa, lườm cô một cái, trong ánh mắt lạnh lùng đó lóe lên ánh sáng đáng sợ.
Hòa Hòa nhanh chóng quan sát Trịnh Hài, ồ, chẳng trách, hóa ra Trịnh Hài cúi người xuống nhặt giúp đồ giúp quý cô. Trịnh Hài ngồi thẳng lại, cô gái tuyệt sắc đó lấy lại vẻ mặt mê người và nụ cười xinh đẹp.
Tâm trạng Tiêu Hòa Hòa ngày hôm nay bị bấp bênh quá lớn, hậu quả trực tiếp chính là bỗng nhiên cô nghĩ ra cái này, do đó muốn chơi đùa, cô quyết định dựa vào tình nghĩa đã quen biết cả đời, lần này không cần Trịnh Hài mở miệng thỉnh cầu cô, cô tự động thực hiện nghĩa vụ giúp loại bỏ người con gái không đạt tiêu chuẩn đó ra khỏi hiện trường.
Tiêu Hòa Hòa dùng tờ tạp chí che mặt, lấy ra chiếc gương nhỏ vội vàng soi lại dung nhan của mình, cũng không tồi, lại cố gắng mở to mắt, như vậy một lúc sau trong mắt sẽ tích lại một chút nước mắt.
Sau đó cô đi nhanh đến bên cạnh bàn của họ, dùng một bàn tay run rẩy chỉ vào người đẹp ngồi đối diện với Trịnh Hài, cùng vẻ mặt và giọng nói trách móc lạnh lùng nói với Trịnh Hài: “A Hài, cô ta là ai? Anh nói rõ cho em biết!”
Chỉnh đốn người khác và bị chỉnh đốn, là một cặp lực tác dụng và lực phản tác dụng.
Trịnh Hài đang buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt
Công ty và công việc bên Mỹ xảy ra chút vấn đề, sự việc khó giải quyết lại tương đối gấp, đêm hôm trước anh và mấy chủ quản thức đến 3h sáng cuối cùng cũng giải quyết xong, cho những người khác nghỉ nửa ngày, bản thân anh ngủ tạm mấy tiếng ở công ty, sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục ứng phó với hậu duệ những người Nhật Bản của liên quân 8 nước, buổi chiều còn có lãnh đạo trong thành phố đến thị sát, khiến cho anh vô cùng mệt mỏi.
Cuối cùng cũng trụ được đến lúc mọi việc đều kết thúc, anh đang định về nhà ngủ một giấc, người chị họ yêu quý ở xa xôi ngàn dặm giao nhiệm vụ, nói đã thả dù một mỹ nữ cực phẩm đến trước mặt anh, bắt anh phải lập tức thu dọn đi xem mặt. Người phụ nữ đó không phải là người ở đây, đúng lúc tới bên nay du lịch, ngày mai sẽ phải rời đi rồi, sau khi chị họ biết, liền vội vàng bắc cầu làm mối.
Hai bên song thân của Trịnh Hài cũng chỉ có một người con trai là anh, tự nhiên trở thành bảo bối của cả nhà. Mọi người thấy anh đã 30 tuổi mà chưa từng có một người bạn gái chính thức nào yêu nhau được quá ba tháng, chỉ oán trách rằng tỷ lệ nam nử trên trái đất này không phải là 1: 2, khiến đại bảo bối của nhà họ không tìm được người phụ nữ vừa ý, muốn đưa tất cả những người phụ nữ đã thông qua họ giám định và ép buộc đến cho anh xem, biết đầu mèo mù lại vớ phải cá rán, được anh để ý đến.
Trịnh Hài cũng không hề lần lựa viện cớ gặp mặt, cũng không kháng cự lại dũng khí của chị họ, buồn bực đến mức muốn đập đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gọi điện cho vị tiểu thư đó, hẹn địa điểm gặp mặt, nếu không thì chỉ sợ vị chị họ đáng sợ đó của anh sẽ làm những việc kỳ quái mà anh chẳng thể đề phòng.
Nhưng người phụ nứ trước mặt thật quá vô vị, cả buổi tối chỉ thấy cô ta thể hiện ra hình tượng như đang làm bài tập trắc nghiệm tiểu thư lễ nghĩa vậy, dáng vẻ biểu hiện quả nhiên rất chuẩn mực, nhưng thật sự thiếu linh khí, cứ nói mấy câu chuyện vô vị, hỏi những câu ấu trĩ, từ đầu đến chân chẳng có tý hứng khởi nào, khiến anh chóng mặt buồn ngủ.
Thỉnh thoảng cũng có chút vui vẻ. Một phút trước người phụ nữ này còn nói về bản thân mình yêu thích sự nghiệp từ thiện nhiều đến thế nào, khuôn mặt thần thánh nghiêm trang hận không thể ngay lập tức đến Ethiopia cứu khổ dân nghèo, một phút sau chau mày nhìn về phía một chiếc bàn của công nhân: “Trời ơi, sao có thể để họ vào đây chứ.”
“Khách trả tiền, nhà hàng đều hoan nghênh.” Trịnh Hài cúi mắt xuống, tránh lộ ra sự hứng thú