XtGem Forum catalog
Mua Dây Buộc Mình

Mua Dây Buộc Mình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325223

Bình chọn: 9.00/10/522 lượt.

ững hoa đào mùa xuân và rau chân vịt mùa thu mà anh tiêu hóa không nổi đó, trong sự bận rộn như thế, bản năng theo đuổi phụ nữ của anh lại hoàn toàn bị thoái hóa.

Thời Lâm vừa nhìn vào màn hình máy tính, vừa dùng ánh mắt còn lại nhìn Tiêu Hòa Hòa đang vùi đầu chăm chú làm việc, ở nơi sâu thẳm trong lòng chia buồn thương tiếc thay cho bản thân mình.

Anh chưa từng tin tình yêu sét đánh, mà Tiêu Hòa Hòa dường như cũng không hề có phẩm chất đặc biệt gì khiến bản thân mình không thể quên nổi.

Nhưng ngày hôm đó, anh vốn cũng chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm, mới cứ bắt chuyện với cô gái khiến người khác cảm thấy thoải mái đó, lại vì lịch sự mà đưa cô về nhà. Sau đó anh rất muốn gặp cô lần 2.

Muốn gặp cô lần thứ 2 cũng không hề dễ dàng, anh hẹn cô mấy lần mới hẹn được, sau đó phát hiện cô gái này so với lần trước càng khiến anh cảm thấy thoải mái hơn. Do đó anh lại muốn gặp cô lần thứ 3, lần thứ 3 này lại càng khó hẹn hơn.

Thời Lâm nghĩ lại một lúc, bản thân mình dường như cũng phạm phải cái lỗi thường gặp ở đàn ông, đó chính là càng không đạt được thì lại càng muốn đặt được, càng không coi trọng thì càng muốn gặp.

Có một dạo anh khinh thường bản thân mình. Kết quả chính lúc anh đè nén cái xuân tình đang đâm trồi nẩy lộc đó của mình xuống, cơ hội lại đến trước mặt anh.

Lần về nước này của Thời Lâm là tiến hành một hạng mục nghiên cứu về kiểu mẫu hành vi của trẻ con, cần phải có người chuyên về hội họa phối hợp.

Bạn bè giới thiệu cho anh một công ty nghe nói có phong cách thiết kế và phong cách làm việc đều hợp với anh, mà ông chủ của công ty đó lại giới thiệu mấy người cho anh chọn, trong đó có đúng Tiêu Hòa Hòa.

Lần này Thời Lâm không muốn tin duyên phận cũng không được.

Cuối cùng anh có rất nhiều cơ hội quan sát Tiêu Hòa Hòa. Dựa vào đầu óc sở trường chuyên nghiên cứu về học vấn, anh rất nhanh liền đưa ra kết luận: Tiêu Hòa Hòa cô gái này quả thật có đặc điêm nổi bật thu hút anh, mà quyết không phải là hứng thú nhất thời của anh.

Trông cô rõ ràng rất bình thường, mũi nhỏ mặt nhỏ, xương bả vai mỏng manh, lạc vào giữa dòng người cũng không thể tìm thấy, nhưng chính là không giống với những cô gái anh quen.

Cô tươi mới ngọt ngào, đối xử với người khác ôn hòa, giống như cô bé hàng xóm khiến người ta cảm thấy gần gũi, nhưng hễ đi vào khoảng cách an toàn của cô, cô liền toàn thân phòng bị giống như một con mèo.

Trông cô luôn luôn vui vẻ cởi mở, đơn giản thuần khiết, lúc không nói cũng hơi hơi mỉm cười, nhưng khi nhìn kỹ đôi mắt cô, lại có điều không thể hiểu nổi, dường như đang giấu một bí mật mà người khác không biết.

Cô mơ mơ hồ hồ, chậm chạp lề mề, nhưng thứ cô làm ra lại gọn gàng xinh xắn, tràn đầy linh khí và tính sáng tạo.

Cô không ồn ào, hễ có người có ý kiến không đồng nhất lập tức liền không nói, mà không giống với những cô gái trong ngành của anh bất kể việc gì cũng phải tranh phải trái trắng đen với người khác, bất cứ lúc nào cũng không chịu thua đàn ông, cô rất có thần thái của một cô con gái nhỏ, dụi dàng, nhưng lại không hề thuận theo, có chủ kiến riêng của bản thân mình.

Tóm lại, cô gái trông rất trong sáng thuần khiết đó, ngược lại kiến người ta mê hoặc.

Thời Lâm trình bày và chứng minh khả năng bản thân mình và Hòa Hòa có thể ở bên nhau ở mọi góc độ, chính diện, phản diện, trắc diện, càng cảm thấy đó là một hạng mục đáng để khai phá. Đáng tiếc nhân sĩ chuyên gia như anh, mỗi lần muốn bắt đầu một cách tài tình, lại đúng vào lúc Hòa Hòa bỗng nhiên dùng ánh mắt trong veo nhìn anh lảnh tránh. Ánh mắt trong trẻo không vướng chút bụi trần nào đó, lại khiến anh cảm thấy, cái ý nghĩ bản thân mình muốn tranh giành Hòa Hòa rất bẩn thỉu.

Tối ngày hôm nay anh và nhóm họp xong, phát hiện Hòa Hòa vẫn đang làm tăng ca ở phòng nghiên cứu, liền hợp tình hợp lý vào giúp đỡ cô. Lúc kết thúc mới 7h, khi anh đưa Hòa Hòa về hỏi: “Chắc em chưa ăn cơm nhỉ, muốn đi đâu ăn?”

“Em ăn rồi.” Thấy Thời Lâm nhìn cô không tin, lại bổ sung, “Ăn một bát mỳ, bây giờ vẫn còn no.”

Thời Lâm cười đau khổ: “Đây là cố ý khiến anh áy náy phải không?”

Hòa Hòa mỉm cười: “Hay là, mời em ăn kem. Món nợ trước đây coi như hòa nhé.”

“Cô bé lương thiện thế này, anh nợ em mấy bữa cơm, dễ dàng cho anh như thế sao?”

“Em không phải người lương thiện đâu, em muốn đưa anh đi nơi có giá cao nhất không chút thương lượng.”

Tiệm kem đó nổi tiếng một cách kỳ lạ với giá thành và phong cách, sàn nhà ô vuông kỳ quái, giấy dán tường ô vuông, đâu đâu cũng trang trí ô vuông lập thể, đi vào giống như là mê cung, hoa mắt chóng mặt.

Hòa Hòa nói: “Anh ăn kem không?”

“Không ăn, lấy đâu ra con trai ăn kem chứ?”

“Thật đáng tiếc, vậy em không thể gọi kem thuyền chuối rồi.”

“Tại sao? Gọi là được mà.”

“Vậy làm sao được? Một mình em vốn ăn không hết.”

“Ăn bao nhiêu thì ăn.”

“Rõ ràng biết rằng sẽ lãng phí vẫn cố tình lãng phí, cái hành vi này rất đáng xấu hổ đó.” Hòa Hòa chau mày.

“Lúc nãy không phải em vừa nói, đến đây vốn để lãng phí sao, cho nên cũng không kém quá lãng phí một lần.”

“Không giống nhau. Bán đắt là vấn đề nhân phẩm của nhà hàn