Snack's 1967
Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322464

Bình chọn: 8.5.00/10/246 lượt.

hàng tốt

giá rẻ chứ? Hơn nữa, ở đâu cũng vậy, đều phải nộp trước ít nhất ba tháng tiền nhà để đặt cọc, ngặt nỗi trên người Lam Tố Hinh hiện giờ không có

ngần ấy tiền.

Chín giờ tối, cô quay lại quán ăn nhanh. Giờ này quán ăn nhanh chỉ còn lưa

thưa vài vị khách, bà chủ đang ngồi trước quầy thu ngân, tính thu nhập

của ngày hôm nay. Lam Tố Hinh đứng bên cạnh, im lặng đợi bà ta tính toán xong, xốc lại dũng khí, nhắc lại lời ban sáng: “Bà chủ, đêm nay cháu có thể ở lại quán không ạ?”

Cô đột nhiên thấy mình giống như một chú chó nhỏ đang quẫy đuôi xin ăn,

không phải cô không có lòng tự tôn, không cảm thấy xấu hổ, mà nếu phải

qua đêm ngoài đường thì thực sự còn khó coi hơn gấp bội phần. Trong quán ăn tuy không có chăn ấm, đệm êm nhưng chỉ cần xếp vài ba chiếc bàn lại

với nhau, cũng có thể tạm coi là giường; còn chăn thì đã có khăn trải

bàn, vẫn tốt hơn ngồi một mình ở đầu đường đến sáng.

Bà chủ ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười ôn hòa. “Tố Hinh à, cháu đến đây. Bác có chuyện muốn nói với cháu.”

Những người làm công đã thu dọn quán xong xuôi và ra về cả, chỉ có ông chủ,

kiêm bếp trưởng vẫn ở trong bếp, cẩn thận kiểm tra bếp ga, vòi nước,

nguồn điện đã tắt cẩn thận hết chưa. Trong phòng ăn lúc này chỉ còn một

mình bà chủ và Lam Tố Hinh, bà ta thân mật, kéo cô ngồi xuống, hỏi: “Tố

Hinh à, mẹ cháu mất rồi, bố dượng lại không lo cho cháu, sau này cháu

định thế nào?”

Sau này thế nào ư? Lam Tố Hinh chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bây giờ cô

chỉ lo lắng phải giải quyết chuyện cơm ăn, chỗ ở trước mắt thế nào, đây

mới là vấn đề cấp bách nhất.

“Cháu cũng không biết nữa!” Giọng cô thể hiện sự bất lực.

“Cháu thi đỗ đại học rồi, bây giờ học phí tính thế nào? Ai sẽ nộp cho cháu?”

Lam Tố Hinh thấy lòng chua xót, bây giờ cô còn tâm trí đâu để nghĩ đến vấn

đề học phí nữa, không lưu lạc nơi đầu đường xó chợ đã là tạ ơn trời đất

lắm rồi.

“Tố Hinh, bác có cách này…” Bà chủ ngại ngùng nói.

Vừa nghe nói có cách, mắt Lam Tố Hinh sáng lên, cô khẩn thiết nói: “Bác có cách gì, nói cháu biết với.”

Bà chủ do dự một lát rồi nói: “Cháu biết đấy, con trai cả A Đống nhà bác

vì sức khỏe hơi yếu nên vẫn chưa kết hôn. Cháu là một cô gái tốt, dáng

người ưa nhìn, lại thật thà, nếu cháu làm con dâu bác, bác nguyện sẽ

giúp cháu nộp học phí để cháu có thể học đại học.”

Lam Tố Hinh ngẩn ra, con trai cả của bà chủ lúc nhỏ bị tai nạn xe, cụt một

chân, thành người tàn phế, hơn thế, tính cách anh ta cũng thay đổi, trở

thành một người lúc nào cũng cổ quái và trầm uất, không có cô gái nào

thích nổi anh ta. Cứ như vậy đến năm anh ta ba mươi tuổi, em trai, em

gái đều lần lượt kết hôn, sinh con, chỉ có anh ta vẫn còn độc thân nên

tính tình càng trầm lắng. Hễ nhìn thấy bất kỳ cô gái trẻ tuổi, xinh xắn

nào, mắt anh ta cũng sáng lên, say mê nhưng cũng đầy oán hận mà nhìn

chằm chằm.

Những cô gái có chút nhan sắc làm trong quán ăn nhanh này đều bị anh ta nhìn

chòng chọc như vậy, đặc biệt là Lam Tố Hinh. Ánh mắt đó sắc nhọn như

những chiếc gai, đâm người ta đến mức toàn thân nổi da gà. Cho nên, mỗi

lần nhìn thấy anh ta đến quán ăn, Lam Tố Hinh đều tìm cách tránh mặt.

Nhưng lúc này, bà chủ lại bảo cô có đồng ý lấy anh ta…

Sau cơn sững sờ, Lam Tố Hinh chỉ biết cười khổ. Trên thế gian này, người

chịu giúp đỡ người khác vô điều kiện trong lúc khó khăn thực sự rất

hiếm, còn người thừa nước đục thả câu ở đâu cũng có.

“Xin lỗi, bà chủ, cháu mới vừa tròn mười tám tuổi, cháu không muốn kết hôn sớm như vậy.”

Mặt bà chủ lập tức chảy dài. “Tùy cháu vậy, bác cũng thấy cháu đáng thương

nên mới mua việc vào người. Cháu không hiểu ý tốt thì thôi vậy.”

Lam Tố Hinh cũng biết ý, không nhắc đến chuyện ở nhờ quán ăn nữa, cô bước

vào trong phòng đưa đồ, lấy hành lý rồi bước ra ngoài. Bà chủ nhìn cô

rời đi, nhướng mắt, bĩu môi một cái, tỏ vẻ không hài lòng.

Thẫn thờ bước vô định, Lam Tố Hinh tình cờ bắt gặp bạn cùng lớp – Tôn Chí

Cao. Cậu ấy đang đi cùng cặp vợ chồng trung niên bước ra từ trung tâm

thương mại bên kia đường, chắc đó là bố mẹ cậu ấy. Nhìn thấy cô, cậu ấy

vui mừng chào hỏi: “Lam Tố Hinh!”

Thấy con trai vui mừng chào một cô gái, vợ chồng nhà họ Tôn chăm chú nhìn Tố Hinh. Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng khó xử, một ngày giữa tháng Sáu oi

ả, làm việc trong quán ăn hơn nửa ngày, lại đội nắng, chạy ngoài đường

hơn nửa ngày nữa, người đầy mồ hôi, nhem nhuốc mà không có chỗ nào để

tắm rửa. Cảm thấy người mình chua lòm, mặt dính dầu, thực sự không thích hợp gặp người khác, nhưng không có chỗ nào để tránh, cô đành miễn cưỡng cười. “Chào cậu, Tôn Chí Cao.”

“Cậu mang hành lý đi đâu vậy? Chuẩn bị đến Học viện Kinh doanh nhập học à?

Vẫn còn hơn một tháng nữa mới khai giảng. Số điện thoại liên lạc của cậu là gì? Hôm đó mình cùng cậu đi nhập học, được không?”

Tôn Chí Cao và Lam Tố Hinh cùng thi vào Học viện Kinh doanh của thành phố.

Lam Tố Hinh cúi đầu không nói, Tôn Chí Cao thấy cô có vẻ khác lạ, liền quan tâm hỏi: “Cậu… có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Với các bạn nữ học cùng lớp, Tôn Chí Cao đặc biệt thân thiết với Lam Tố

Hinh,