
úc đang bận rộn chuẩn bị bữa
tối cho thực khách, giám đốc nghe nói cô từng có kinh nghiệm phục vụ
quán ăn, liền nhận cô vào làm việc. Trong quán ăn nhanh trước đây, cô
chỉ phụ trách công việc bưng bê và nhận order của khách, nhưng ở nhà
hàng này, cô phải làm cả những việc như rửa rau, rửa bát, bưng bê, dọn
dẹp bàn, đi đưa hàng… Tất nhiên mới đến thì phải chấp nhận làm những
công việc giống tạp vụ, ai cũng có thể gọi cô đến, quát cô đi, bận bịu
đến độ quay như chong chóng.
Buổi tối sau khi tan làm, người cô mệt rũ.
Một người đồng nghiệp đưa cô đến phòng ở dành cho nhân viên của nhà hàng.
Căn phòng này rộng chừng mười mét vuông, bốn mặt tường vừa khéo kê được
bốn chiếc giường tầng, dành cho tám người ở. Người đông phòng nhỏ, lại
không có thiết bị thông gió. Hơn nữa, giờ đang là mùa hè, vừa bước vào
phòng, hơi người ngột ngạt xộc thẳng vào mũi. Lam Tố Hinh không kìm được đưa tay bịt mũi, có người khinh bỉ bĩu môi. “Dào ơi, cô nhạy cảm như
vậy sao không đến biệt thự mà ở?”
Lam Tố Hinh lẳng lặng bỏ tay xuống.
Đêm đó, cô ngủ không ngon giấc. Trong phòng vô cùng nóng bức, đã thế tiếng
ngáy của cô gái nằm giường bên phải cứ đập vào tai, cộng thêm mùi hôi
hám, chua lòm của cô nằm giường bên trái xộc vào mũi khiến Lam Tố Hinh
cảm thấy lợm giọng, buồn nôn. Tai và mũi đều bị quấy rầy, cô gần như mất ngủ cả đêm. Ngày hôm sau, đầu cô nặng trịch, lê lết đến nhà hàng làm
việc.
Công việc này tuy được bao ăn, ở nhưng ở đã thảm, ăn còn thảm hơn. Ông chủ
nhà hàng đúng là một tên keo kiệt, bủn xỉn, có thể tiết kiệm được bao
nhiêu thì ông ta ra sức tiết kiệm. Một suất ăn của nhân viên chỉ có hai
món rau, một món canh, gần như không có chút váng dầu nào. Rất nhiều
nhân viên phục vụ trong lúc dọn bàn đã lén bưng những món khách không ăn hết vào phòng rửa, ăn ngấu nghiến, có người còn “hào phóng” gọi Lam Tố
Hinh đến cùng ăn.
Chỉ khi nào quá đói, không thể chịu nổi, Lam Tố Hinh mới nghĩ đến chuyện ăn những thứ đó, giống như hôm gần chết khát ấy, bất đắc dĩ phải nhặt
chiếc cốc đã dùng để rót nước uống. Còn bây giờ, tuy đồ ăn hằng ngày
nhạt nhẽo, không dầu mỡ, nhưng vẫn có cái mà nhét cho no bụng, Lam Tố
Hinh tuyệt đối không muốn ăn đồ thừa của người khác. Cô gượng cười rồi
lắc đầu rời đi.
Làm việc trong nhà hàng được hơn một tuần, hôm đó, Lam Tố Hinh đi đưa đồ ăn cho một công ty quảng cáo, biết họ đang tuyển nhân viên đánh máy, cô
lập tức tự giới thiệu rồi đánh thử một bản văn kiện cho họ xem. Thấy cô
đánh vừa nhanh vừa tốt, ông chủ rất hài lòng, hỏi: “Công ty của chúng
tôi làm ăn nhỏ lẻ, không bao ăn, ở đâu. Cô có thể tự tìm chỗ ở, được
không?”
Lương của nhân viên đánh máy không cao, nếu không bao ăn, ở thì tiền lương
còn chẳng đủ để thuê phòng. Lam Tố Hinh rất thất vọng, nhưng không cam
chịu bỏ qua, liền nói với ông chủ: “Để tôi suy nghĩ xem có thể tìm được
chỗ ở không, có gì mai tôi quay lại, trả lời ông, được chứ?”
Ông chủ lập tức đồng ý: “Được, tôi sẽ đợi cô!”
Lam Tố Hinh trở về nhà hàng, xốc lại tinh thần, đi tìm A May, nhân viên thu ngân.
A May là người suy nhất ở đây thuê phòng bên ngoài, vì bạn trai của cô ta làm việc tại một khu công nghiệp ở ngoại thành, cuối tuần nào cũng ngồi xe buýt hai giờ đồng hồ, đến thăm người yêu. Để có thể hưởng thụ thế
giới của hai người, họ thuê một căn hộ khép kín, sống cho thoải mái.
Lúc Lam Tố Hinh nói muốn cùng A May thuê phòng, A May không cần suy nghĩ,
liền thẳng thừng từ chối: “Tôi sao có thể sống chung với cô được? Cô
biết đấy, cứ cuối tuần là bạn trai tôi lại về.”
“Tôi biết, A May. Tôi muốn thuê phòng chung với cô, tiền phòng, tiền điện
nước và tất cả các phụ phí khác đều chia đôi. Lúc nào bạn trai của cô
về, tôi sẽ đi chỗ khác ngủ tạm một đêm, tuyệt đối không cản trở thế giới riêng của hai người đâu. Ban ngày, tôi đi làm, cũng không ở trong
phòng, buổi tối mới về ngủ. Tôi cũng không ngủ trên giường của cô, chỉ
cần trải một tấm thảm dưới đất là được. Cô xem như thế có được không?”
A May đắn đo, suy nghĩ, hình như có vẻ đã xuôi xuôi. Tiền thuê phòng giảm được một nửa, lại không ảnh hưởng đến việc “hội ngộ” bạn trai vào cuối
tuần. Suy nghĩ một lát rồi cô ta gật đầu, nói: “Vậy được, nhưng tôi cứ
phải nói thẳng, chỉ cần bạn trai tôi quay về, bất luận là lúc nào, cô
cũng phải tránh đi chỗ khác đấy!”
Lam Tố Hinh gật đầu như trống bỏi. “Nhất định là thế rồi!”
Tối đó, Lam Tố Hinh xách hành lý đến căn hộ nhỏ của A May. Hôm sau, cô đến
công ty quảng cáo, chính thức nhận lời làm việc. Lúc cô xin ông chủ nhà
hàng Trung Quốc nghỉ việc, ông ta quay ngoắt, ngữ khí thay đổi một trăm
tám mươi độ: “Mới làm có mấy ngày đã nghỉ, không kết toán tiền công.”
Lam Tố Hinh không nói, tốt xấu gì mấy ngày này, cô ở đây cũng có cơm ăn,
chỗ ngủ, không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, tiền công coi như nộp
vào phí ăn, ở đi.
Ở công ty quảng cáo, cô làm việc rất chăm chỉ, tuy đây chỉ là một công ty nhỏ, thuê một căn hộ ba phòng, một sảnh làm văn phòng nhưng so với nhà
hàng Trung Quốc toàn mùi dầu mỡ kia vẫn tốt hơn nhiều. Trưa thì ăn cơm
tại văn phòng