
ai mặt nhìn nhau, ngầm hiểu cười một tiếng.
"Xem thư chưa?" Lão Hà đột nhiên hỏi.
Trình Miễn ngầm hiểu trong lòng, gật đầu: "Xem rồi ạ." Anh nói, "Để đáp lễ, ở đây con cũng có một phong thư, là cho hai bác ."
Lão Hà a một tiếng, hơi có hứng thú nhìn anh, nhận lấy lá thư anh đưa đến, mở ra rồi liếc mắt nhìn, liền không nhịn được cười.
Ông cất tiếng gọi to: "Lão Điền, lão Điền, nhanh đến đây nhìn xem thằng nhóc nhà họ Trình cho chúng ta viết cái gì này."
Bà Điền chạy chầm chậm từ phòng bếp ra, đi đến trước mặt lão Hà, vừa nhìn, liền ngây ngẩn cả người. Bà ngẩng đầu nhìn Trình Miễn, rồi lại cúi đầu
nhìn lá thư kia, vành mắt bỗng đỏ ửng. Không kịp che giấu, liền quay đầu trở về phòng bếp.
Lần này ngay cả Trình Miễn cũng bối rối.
Lão Hà vội vàng nở nụ cười: "Các con ngồi đi, ba đi vào nhìn bà ấy một chút."
Hà Tiêu lấy lại tinh thần, có phần tức giận hỏi Trình Miễn: "Anh viết cái gì vậy?"
Cô cầm lá thư kia lên, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ to và cứng cáp:
"Chúng tôi nhất trí cho rằng, Trình Miễn là một đồng chí tốt!" Nét chữ
như rồng bay phượng múa, rõ ràng thấy được là của Thẩm Mạnh Xuyên .
Đáng lẽ nên tức giận, nhưng Hà Tiêu đọc xong câu này, lại không nhịn cười được, rồi cười to.
Trên mặt Trình Miễn rõ ràng có phần không nén được giận dỗi: "Không được cười."
Hà Tiêu khom người, giương mắt nhìn anh, ánh mắt vô cùng trong trẻo: "Anh cho rằng chiêu này đến đâu cũng có tác dụng à?"
Trình Miễn miễn cưỡng cãi lại: "Cũng không thấy vô dụng, tối thiểu thì dì cũng có chút xúc động."
Hà Tiêu lườm anh: "Có xúc động! Nhưng xúc động đến khóc rồi!"
Liên trưởng Trình chợt cảm thấy cực kì hối hận.
Cũng may không bao lâu, bà Điền Anh đã bị lão Hà dụ dỗ đi ra. Mới đầu chỉ
trợn mắt nhìn Trình Miễn, sau đó cũng không làm anh khó xử nữa. Dưới
không khí đó ăn xong bữa cơm, sau khi kết thúc, bà Điền Anh không để cho lão Hà động chân động tay, gọi Hà Tiêu đi cùng bà vào phòng bếp rửa
bát.
Chỉ còn lại Trình Miễn và lão Hà ngồi đó, mặt đối mặt. Lão
Hà phải uống thuốc, Trình Miễn liền giúp ông rót nước, anh thường làm
những việc này ở bệnh viện, nên giờ phút này động tác không hề có cảm
giác ngượng tay.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Lão Hà không khỏi có chút xúc động, nhìn trong chén bốc có hơi nước nóng
bốc lên, hỏi "Trình Miễn, cháu vẫn luôn đợi Tiếu Tiếu của chúng ta à?"
Đột nhiên đặt câu hỏi, khiến Trình Miễn sợ run lên.
Lão Hà nhìn anh, cười nhạt, nếp nhăn trên khóe mắt càng rõ ràng: "Nhà chúng ta chỉ có một cô con gái, để cho cháu dùng một phong thư rồi bắt cóc đi luôn, cháu nên đối xử với nó thật tốt."
Đây coi như là đồng ý à?
Sự vui sướng và kích động khó nói lên lời dâng lên trong lòng, nhưng mà
Trình Miễn vẫn chưa kịp nói chuyện, đã bị nước nóng trong chén đổ ra làm bị bỏng. Anh khàn giọng hít một hơi, vội vàng đặt cái chén lên trên
khay trà, lão Hà cười cười, vững vàng nhận lấy cái chén, đi vào phòng
lấy thuốc.
Trình Miễn nhìn chỗ đỏ lên do bị bỏng trên khóe miệng, khóe miệng đã từ từ lở ra, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn qua thấy vô cùng rực rỡ.
Ăn cơm trưa xong thì ngồi lên một lúc, bởi vì lão Hà muốn nghỉ trưa, Trình Miễn đúng lúc đứng dậy cáo từ.
Lão Hà gật đầu một cái, nhớ tới cái gì đó, rồi gọi anh lại. Trong ánh mắt
có vẻ Trình Miễn hơi kinh ngạc, lão Hà chỉ chỉ túi của anh: "Này, trong
cái túi đựng cái gì thế hả, đến lâu như vậy rồi, cũng không chịu lấy
ra." Editor:✭MạnNhi✭DĐ11LQĐ
Theo tầm mắt của ông nhìn xuống,
Trình Miễn cười cười, từ trong túi lấy ra một bộ quân hàm và và tấm phù
hiệu đeo tay, kiểu 07 tiêu chuẩn.
Lão Hà cầm lấy nắm ở trong tay, tỉ mỉ vuốt ve: "Kiểu 07 này, so với kiểu 87 của chúng ta nhìn gọn gàng và đẹp hơn!"
Ông bảo Trình Miễn tiến lên, tự tay thay quân hàm trên vai cho anh, sau khi cài phù hiệu đeo tay ngay ngắn xong, tầm mắt của ông đảo từ huy hiệu
trên mũ, xuống quân hàm, rồi đến thẻ tên của anh, ánh mắt của người từng trải ôn hòa và bình tĩnh. Lấy tư cách là một người đã làm lính mười mấy năm, đối với bộ đội ông vẫn tràn đầy lưu luyến. Nhưng thời gian qua đã
mài mòn tất cả sự không cam lòng, rốt cuộc anh cũng có thể bình thường
trở lại, bởi vì ông đã thấy được hi vọng trên người của thế hệ thanh
niên trẻ tuổi.
Ông vỗ vỗ bả vai của Trình Miễn: "Đi thôi."
Hà Tiêu tiễn Trình Miễn xuống lầu, khi đi đến sân trong chung cư, Trình Miễn dừng bước, ngẩng đầu lên, rồi thở dài.
"Than thở cái gì vậy?" Hà Tiêu buồn cười nhìn anh.
Trình Miễn bày ra dáng vẻ buồn phiền: "Anh cảm thấy tiếc nuối a, em xem hôm
nay mẹ cũng không nói với anh được mấy câu."[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ'>
Cũng có thể sửa miệng nhanh như vậy à.
Hà Tiêu giận dỗi liếc anh một cái: "Còn không phải bởi vì anh tự chủ trương."
Miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng cũng hiểu rõ. Nói thế nào cô cũng là
con gái một, cứ như vậy bị anh bắt cóc đi, trong lòng bà Điền còn có thể thoải mái sao?
"Như vậy đi" Trình Miễn tự an ủi bản thân, "Mục
đích chiến đấu chính đã đạt được, phải giữ gìn lực lượng, còn lại sẽ từ
từ công phá vậy."
Hà Tiêu đưa tay ra véo anh một lần nữa, hai