Polaroid
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323044

Bình chọn: 7.00/10/304 lượt.

i mẹ nó thì đã nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh hô lên: "Bắt trộm!"

Trộm?

Trình Miễn liếc nhìn về phía sau, chỉ thấy hai cô gái mặc đồ lao động và một người cảnh sát vội vã chạy về phía bên này. Nhất thời anh bừng tỉnh hiểu ra, tháo mũ xuống đuổi theo tên vừa đụng anh bỏ chạy.

Mấy ngày qua thành phố B mới vừa đổ tuyết, tuyết đọng trên đường còn rất dày, người bình thường chạy không quá nhanh. Nhưng Trình Miễn không giống, anh là người mới vừa chịu huấn luyện gian khổ một ngày một đêm trong đống tuyết, cho dù đôi giày da mang trên chân trở ngại anh phát huy, nhưng tốc độ của anh vẫn rất nhanh. Tên trộm chột dạ quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện ra có thêm một người đuổi theo, lập tức la lên: "Đừng đuổi theo!"

Trình Miễn không nói, dưới chân tức thời tăng nhanh tốc độ. Tên trộm gần như chạy muốn hộc máu, quay đầu lại la lên một tiếng với anh: "Mẹ kiếp đừng đuổi theo!"

Trình Miễn mím chặt môi, chạy lên trước với tốc độ chạy nước rút trăm mét, một mình trói gô tên trộm ấn trên mặt đất.

"Mẹ kiếp, mày buông tao ra!" Tên trộm đã bị chế ngự gào lên.

"Tao cho mày chạy!"

Quay đầu cho tên trộm một cái tát, Trình Miễn ghìm chặt cổ của tên trộm cho đến khi cảnh sát chạy đến mới buông lỏng tay ra.

"Đàng hoàng một chút!"

Cảnh sát không chút khách sáo còng tên trộm lại, giao cho đồng nghiệp vội vã chạy đến áp giải lên xe cảnh sát. Lúc này một trong hai cô gái chạy đến, không ngừng nói cảm ơn với Trình Miễn: "Nhờ có anh, cám ơn, rất cảm ơn."

Trình Miễn chỉnh lại trang phục của mình: "Không có gì, cô kiểm tra túi mình trước thử đi, xem có thiếu đồ gì hay không."

Cô gái trẻ tuổi nhìn qua loa: "Không có mất, thật cám ơn anh..."

"Khách sáo rồi." Trình Miễn cười nói, "Tôi là lính, dũng cảm làm việc nghĩa là chuyện nên làm."

Sắc mặt cô gái ửng đỏ, nhớ ra gì đó, rồi vẫy vẫy tay với người phía sau: "Tiêu Tiêu, mau đến đây."

Theo hướng cô ta vẫy tay, Trình Miễn ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái đang giẫm lên tuyết đọng đi về phía bên này. Dường như lòng vẫn còn sợ hãi nên cô đi chậm vô cùng. Trình Miễn nheo mắt lại đánh giá cô gái từ trong ra ngoài đều hiện lên vẻ dè dặt từng li từng tí này, nói như đùa: "Bạn của cô có thể bị hoảng sợ."

Vừa nói xong, cô gái cắm đầu đi đến ngẩng mặt lên. Khi ánh mắt dừng tại khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, Trình Miễn bỗng mở to hai mắt, toàn thân đột ngột cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt khó tin pha lẫn chút kinh ngạc thậm chí có thể gọi là ngạc nhiên vui mừng. Còn cô hiển nhiên cũng thấy rõ anh, biểu cảm trên gương mặt thay đổi gần như giống hệt với anh. Đương lúc anh sắp sửa bật thốt lên tên của cô, thế nhưng cô gái kia lại bỗng quay người bỏ chạy!

Trình Miễn lại sửng sốt, rồi sau đó lại chạy đuổi theo. Có điều là ông trời như cố ý trêu đùa anh, mới vừa chạy được một bước đã ngã ngửa trên mặt đất. Nhưng cú ngã này cũng đủ đau, Trình Miễn chậm chạp quá lâu đến đấm thật mạnh xuống đất, cắn răng la lên: "Hà Tiêu! Em đứng lại đó cho anh! Hà Tiêu....."

Cô nhất định nghe thấy được tiếng la của anh, nhưng bước chân chạy trốn không hề thả chậm hoặc dừng lại. Trình Miễn đứng lên khỏi mặt đất, đương muốn đuổi theo thì cánh tay bỗng bị người khác kéo. Quay đầu nhìn lại là Giang Hải Dương.

"Đại đội trưởng! Đã xảy ra chuyện!"

"Có việc gì về rồi nói!" Một lòng muốn đuổi theo Hà Tiêu, Trình Miễn đáp lại với Giang Hải Dương không bình tĩnh lắm.

"Là việc lớn!" Vẻ mặt Giang Hải Dương sắp khóc "Tiểu Trần trốn rồi! Không thấy nữa!"

"Trốn?"

Trả lính chỉ sợ gặp phải chuyện phiền phức này, Trình Miễn ngẩng đầu nhìn về phía trước, đã không còn thấy bóng dáng Hà Tiêu đâu nữa. Cả quá trình giống như một giấc mơ, đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Trình Miễn đứng ngây ra tại chỗ trong chốc lát, bỗng đội mũ lên quay đầu bỏ đi, đi được vài bước thấy Giang Hải Dương vẫn đứng tại chỗ như cũ thì tức giận nói: "Ngây ra đó làm gì? Đi thôi!"

Giang Hải Dương cũng bị Trình Miễn làm ngỡ ngàng: "Đi đâu đây?"

"Tìm bác Trần!"

Đương lúc Trình Miễn tìm người trong trên vô số con đường trong trung tâm thành phố B thì Hà Tiêu chạy một hơi không ngừng về nhà. Lão Hà cha cô và Điền Anh mẹ cô vừa mới ăn cơm trưa xong, nghe thấy động tĩnh liền chạy ra khỏi phòng bếp, thấy Hà Tiêu cả người mệt mỏi, hai chân bủn rủn dựa vào cửa nhà.

Điền Anh hơi kinh ngạc nhìn cô, “Chạy về à?”

Trái lại Lão Hà bình tĩnh: “Ăn cơm chưa? Ba làm mì sốt thịt còn dư lại một ít, con nếm thử xem nào.”

Điền Anh xua xua tay với Lão Hà, đuổi ông về phòng bếp làm việc, đỡ Hà Tiêu để cô đứng vững: “Không phải cơ quan con không cho về nhà buổi trưa à, sao con lại về?”

Hà Tiêu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hơn nữa chưa hết hoảng sợ thở hổn hển.

Điền Anh nhìn càng sốt ruột hơn: “Có xin phép chưa?”

Giờ phút này Hà Tiêu hoàn toàn không nói nên lời, cô nhìn bà Điền mẹ mình một cái, cả người yểu xìu ngồi trên ghế salon gần cửa. Rồi sau đó vùi đầu vào hai tay. Hành động khác thường này khiến Điền Anh càng không yên lòng, còn muốn hỏi gì nữa lại bị Lão Hà ngăn lại: “Được rồi, ngày cả có việc gì thì cũng đợi nó nghỉ ngơi xong bà hẳn hỏi, k