Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323102

Bình chọn: 7.00/10/310 lượt.

rung niên một khi được cứu trợ thì lại nổi nóng muốn nhào lên, may là bảo vệ kịp thời ngăn cản ông ta: “Bình tĩnh! Có chuyện gì chúng ta vào phòng nói đàng hoàng, cần gì phải đánh nhau!” Người đàn ông trung niên bị thua thiệt cũng có phần bớt nóng nảy, trợn mắt dữ tợn nhìn Trình Miễn một cái rồi đi theo bảo vệ. Trình Miễn vẫn đứng tại chỗ xoa cổ tay, vẻ mặt nhìn như thờ ơ, nhưng trong mắt vẫn còn sự hung hãn và lạnh lùng, người đàn ông trung niên bị dọa sợ không dám quay đầu lại liếc nhìn anh. Trình Miễn cười mỉa mai, ánh mắt vừa xoay chuyển đã thấy Hà Tiêu mặt đang tái mét đứng ngây ra một bên.

Trong giây lát ánh mắt giao nhau, Hà Tiêu bỗng thức tỉnh, xoay người liền đi đến thang lầu phía sau.

Lần này Trình Miễn phản ứng rất nhanh, chạy đi đuổi theo: “Hà Tiêu!”

Hà Tiêu không để ý đến anh, chỉ bước xuống lầu nhanh hơn. Đôi giày cao gót của cô chao đảo, Trình Miễn nhìn thấy cũng lo cho cô, không màn gì cả tiến lên kéo cánh tay cô lại: “Tiếu Tiếu, anh là Trình Miễn. Trình đẹp trai!”

Đột nhiên bị anh kêu ra tên mụ của hai người, Hà Tiêu dừng bước chân lại, cô xoay người nhìn vẻ mặt gấp gáp của Trình Miễn, mắt hơi đỏ trợn to và nói: “Anh buông tay.”

“Không buông.”

Hai người cứ giằng co như thế, trên lầu loáng thoáng vang lên tiếng bước chân, Hà Tiêu không muốn mất mặt cho nên chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đi vô nhà vệ sinh.”

Trình Miễn sửng sốt, nhanh chóng hành động rút tay lại, tháo vành nón xuống vuốt vuốt đầu tóc ngắn củn, nói ngại ngùng: “Vậy em đi đi, anh ở đây chờ em.”

Hà Tiêu khẽ cắn môi, quay người đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.

Đóng cửa phòng vệ sinh lại, cả người Hà Tiêu cảm giác như mất hết sức lực, cảm giác này càng rõ ràng hơn khi cô nhìn vào mình trong gương. Quần áo không ngay ngắn, đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt. Cô không nghĩ đến lần thứ hai gặp anh mình cũng trong tình trạng bết bát thế này.

Nhớ đến người kia quân trang chỉnh tề, Hà Tiêu thật sự khổ sở đến muốn khóc.

Song Hà Tiêu vẫn không để nước mắt rớt xuống, chỉ đơn giản chỉnh trang lại một chút, nhìn vào gương hít sâu vào một hơi rồi mở cửa đi ra ngoài.

Cảnh tượng ngoài cửa hơi ngoài dự liệu của cô, chỉ thấy Chử Điềm đang vây lấy Trình Miễn nói gì đó, trên mặt ửng đỏ, nhiệt tình níu lấy tay anh không buông. Trình Miên chưa từng trải qua trận chiến kiểu này, tuy hơi mất tự nhiên nhưng vẫn duy trì mỉm cười, nhìn thấy Hà Tiêu đi ra liền vội nháy mắt với cô.

Hà Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì Chử Điềm đã nhìn thấy cô rồi ngoắt ngoắt tay với cô: “Hà Tiêu? Mau đến đây, mau đến đây.”

Đương không biết phải đối mặt với Trình Miễn thế nào, Hà Tiêu cố hết sức chuyển tầm mắt mình vào người Chử Điềm: “Quầy phục vụ không có chuyện gì rồi sao? Sao cậu lại rảnh rỗi chạy đến đây?”

Khuôn mặt Chử Điềm xinh đẹp, đường nét thanh tú, vừa đến đã được phân đến quầy lễ tân tại tầng trệt, nơi bận rộn nhất trung tâm.

“Mình nghe chú bảo vệ nói trên lầu chỗ cậu có người gây chuyện, đương muốn lên lầu xem cậu thì gặp phải anh lính này ở đây.” Nói đến đây đôi mắt phượng xảo quyệt của Chử Điềm chớp chớp, tiến đến khẽ nói bên tai Hà Tiêu: “Chính là người đã giúp mình lấy lại ví tiền hồi tuần trước, đẹp trai chết được!”

Hà Tiêu không khỏi ngẩng đầu nhìn Trình Miễn một cái, chỉ thấy anh lúng túng vuốt vuốt đầu tóc, hắng giọng một cái rồi mở miệng nói: “Vị này…”

“Em tên là Chử Điềm!” Cô gái si ngốc nói tên của mình rất dứt khoát, cười rạng rỡ nói: “Anh đến trung tâm bọn em làm nghiệp vụ gì? Sau khi xong có thời gian không? Cùng nhau uống cà phê đi, đúng lúc em muốn cảm ơn anh.”

Trình Miễn rút tay ra khỏi tay Chử Điềm một cách lịch sự nhưng không nhân nhượng: “Cám ơn ý tốt của em, anh đến đây không phải làm nghiệp vụ, là đến tìm người.”

Nghe nói như thế, hai chân Hà Tiêu không chịu khống chế muốn dịch về sau, bước đều bước. Trình Miễn thấy thế lập tức gọi cô lại: “Hà Tiêu!”

Mí mắt Hà Tiêu hơi máy, lại xoay người trở lại. Cúi đầu giữ mép váy, quay đầu khẽ nói: “Mình không muốn đi.”

Trình Miễn nhìn cô rồi bật cười từ tận tâm can, sau đó nói với Chử Điềm đã sớm ngu ngơ: “Đi thôi, anh mời uống cà phê.”

Ba người đi đến quán cà phê trên phố đi bộ cách trung tâm không xa.

Trình Miễn kêu cho Hà Tiêu và Chử Điềm mỗi người một cốc cà phê, còn mình thì cầm cốc nước ấm. Không chỉ vì anh không quen uống cà phê mà còn liên quan đến việc phục vụ trong quân đội của anh. Đại đội của họ có một tiểu đội đóng quân tại khe núi, ngoại trừ mười ngày nửa tháng mới có một chuyến xe lửa chạy ra ngoài, trên căn bản hoàn toàn không thấy vật gì còn sống trừ vật khoác màu ô liu, cát vàng khắp trời, người ở đó không đến mười phút là cả người có thể khoác thêm một lớp “quần áo cát”. Thời điểm Trình Miễn vừa tốt nghiệp trường quân sự từng ở nơi đó làm đội trưởng thực tập một tháng. Cuộc sống gian khổ không nói, ngay cả nước nóng sạch sẽ để uống cũng không có, mỗi lần trở về rót cốc nước cũng phải chờ cát trong đó lắng xuống mới uống được, lúc đó thì nước cũng đã sớm nguội lạnh. Cứ mãi thế Trình Miễn cũng cảm thấy có thể uống được một cốc nước nóng là việc vô cùng xa xỉ.


XtGem Forum catalog