
o hộp trang sức, Kỷ Nhất Thế không nói hai lời, đưa tay qua lấy nó, thuận tiện ôm cô lên, hành động bất ngờ này làm Trác Viện xấu hổ kêu lên.
“Làm sao? Mau thả em ra.” Trác Viện vừa thẹn vừa khẩn trương, mặt đỏ lên, sợ bị người hầu nhìn thấy.
“ Không phải mẹ muốn em đi nhìn tân phòng sao?” Kỷ Nhất Thế không để ý đến sự vùng vẫy của cô, cũng không sợ người hầu bắt gặp, ôm cô đi về phía phòng mình.
“Không cần, em không có ý kiến gì.” Cô vỗ vỗ bả vai anh, vội vã muốn anh buông cô ra.
“ Lại ầm ĩ, anh liền hôn em.”
Lần nào cũng vậy, lại dọa cái này, rốt cuộc Trác Viện cũng yên lặng dựa vào anh, không hề lộn xộn nữa. Anh nhất thời rung động, không để ý đến sự tránh né của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn này rất sâu, cho đến khi anh dùng chân đạp mở cửa phòng, để Trác Viện dựa trên cánh cửa hôn tiếp.
Hơi thở gấp gáp, da thịt nóng bỏng, thanh âm mút hôn kích tình tràn ngập bên tai. Trác Viện bị hôn đến khó chịu, một tay đẩy lồng ngực Kỷ Nhất Thế, một tay ngăn tay anh di chuyển đến thắt lưng, một đường xâm nhập đến trước ngực cô, bừa bãi tàn sát hai bầu vú của cô.
“Ách, không nên.” Cô thẹn thùng xoay mặt đi, né tránh anh, hơi thở gấp gáp– ngọt lim động lòng người.
“Không nên cái gì?” Lúc này Kỷ Nhất Thế cực kỳ giống vô lại, chống đỡ trên môi cô. Lời nói không giống với lúc bình thường, không thô bạo, không bá đạo, nhưng lại giống như đang tán tỉnh cô, nửa người dưới áp chặt vào cô, muốn cô cảm nhận được dục vọng của anh.
“Em sợ….” Bụng dưới đột nhiện bị dục vọng cứng rắn của anh áp lại, Trác Viện khẩn trương nói không ra lời, cô thử xoay mông muốn né tránh, nhưng lại bị anh kìm lại, làm cô không cử động được
Lần trước bị bắt dạng chân trên người anh, ngón tay của an cắm vào chỗ kín của cô. Đến nay ký ức đó vẫn làm cô cảm thấy mới mẻ, sợ anh nhất thời không kiềm chế được. Anh hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của cô, mạnh mẽ cướp đoạt.
Trác Viện bị anh hôn có chút run lên, thanh âm giống như làm nũng, cầu khẩn, kích thích ham muốn của anh, làm anh nhất thời kìm trụ gáy cô, lại một lần nữa cúi đầu xuống, hung hăng dùng lưỡi hôn cô, lời nói của cô cũng bị nuốt vào.
Bởi vì dục vọng tăng vọt, Kỷ Nhất Thế hôn cánh môi anh đào mềm mại không dứt. Không nỡ kết thúc cho đến khi Trác Viện cảm thấy mình hít thở không thông, đưa tay đập bả vai anh, môi của anh mới chậm rãi dời đi.
Cô theo bản năng đưa tay che đôi môi, phát cáu đẩy anh ra “ Rất đau….”
Thấy bộ dạng đáng thương của cô, Kỷ Nhất Thế ôm cô vào ngực, cố gắng thở bình thường để che giấu ham muốn bị cô vén lên. Trác Viện biết anh sẽ không quấy phá cô nữa, bất giác thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm tư đánh giá phòng canh.
Đây là lần đầu tiên cô tới phòng anh, trước kia chỉ đi vào phòng của Kỷ Manh Manh. Phòng này trái ngược hẳn với phong cách của con gái, mang đậm khí phách đàn ông. Phong cách chủ đạo theo màu đen trắng, tường màu trắng, đồ vật trang trí màu đen, mười phần khí phách, không nhìn ra một tia ôn nhu.
Đưa mắt nhìn tiếp, đầu tiên là một chiếc giường đôi hết sức bắt mắt, làm cô đỏ mặt dời mắt ra chỗ khác. Mặt khác còn có hai cánh cửa, một cái là phòng tắm, cái còn lại hẳn là thông với thư phòng của anh. Cô còn nhìn thấy bên trong tủ sách có rất nhiều sách.
“ Em thích không?” Tiếng nói khàn khàn của anh truyền vào tai cô, cô thu hồi tầm mắt, cả hai nhìn nhau.
“Ừ…….”
“Vậy có muốn nằm trên giường một chút hay không?”
Anh vừa nói xong, toàn thân Trác Viện lập tức căng thẳng, động cũng không dám động, chỉ dám lắc đầu từ chối.
“Nhưng anh muốn em tới đó nằm.”
“Em cần phải trở về….. Không phải anh còn muốn tới công ty sao, em….em…..” Cô bị ý nghĩ làm cho sợ đến không nói ra lời, thử đẩy anh ra, sợ anh lại tâm huyết dâng trào ôm cô lên giường.
Nhìn cô bị làm cho sợ đến mức lời nói cũng không mạch lạc, Kỷ Nhất Thế khiêng cô trên vai. Nghe thấy tiếng thét chói tai của cô, ba bước cũng thành hai bước đi tới bên giường, không hề dịu dàng đặt cô xuống.
“Anh….”
“ Anh muốn tắm, biết điều chờ anh ở trên giường một chút, chút nữa sẽ đưa em về.” Anh nhéo khuôn mặt đỏ bừng của cô, hôn xuống môi cô.
“ Anh còn bận, tự em trở về…..” Nghe nói như thế, Kỷ Nhất Thế nghiêng người hướng về phía cô, hại cô phải lấy cùi chỏ chống xuống giường.
“Lúc anh đi ra ngoài, nếu em không ngoan ngoãn nằm trên giường, cẩn thận hôm nay anh sẽ không tha cho em.” Thấy cô lập tức nghe lời nằm ngửa ra, giống như một học sinh tiểu học, lúc này anh mới cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
-----------------------
Trác Viện không nghĩ tới vừa nằm xuống, mà lại có thể ngủ ngon lành. Khi mở mắt ra, trời đã tối, xuyên qua rèm cửa sổ, mơ hồ có thể thấy ánh trăng.
Căn phòng xa lạ, cách bày trí xa lạ, một hơi thở vừa xa lạ lại vừa thân quen, là hương thơm trên người Kỷ Nhất Thế. Lúc này cô mới nhớ tới, cô đang ngủ trên giường anh, bởi vì trong phòng tắt đèn, không nhìn thấy đồng hồ nên cũng không biết hiện tại mấy giờ.
Kỷ Nhất Thế đâu? Anh không có ở đây? Anh nói muốn đưa cô về nhà, cô lại ngủ trên giường anh.
“Tỉnh ngủ rồi sao?” Thanh âm Kỷ Nhất Thế truyền đến. Cô chợt nhìn qu