
c, cô lập tức xóa bỏ tin nhắn, mắt không thấy thì tâm không phiền. Đã sắp kết hôn rồi mà còn nhắn ‘thật xin lỗi’ với cô để làm gì? Không thể hiểu nổi! Phương Khải Lỵ cũng đã mang thai, chuyện này còn có thể là giả sao? Cũng chẳng có ai cầm súng ép anh ta lên giường với Phương Khải Lỵ.
Sau đó lại có một tin nhắn khác gửi đến, là Giản Hữu Văn gửi lúc tối qua, hỏi có phải là tâm tình của cô không tốt hay không? Sao lại không mở máy?
Vương Tuệ Hân lập tức gọi điện cho bạn tốt, Giản Hữu Văn vừa bắt máy đã vội vàng hỏi: “Cậu không sao chứ? Sao lại khóa máy vậy?”
Vương Tuệ Hân cố tình nói: “Sao thế? Sợ mình nghĩ quẩn sao? Cậu cũng quá coi trọng Bành Ngạn Kỳ rồi.”
Vẫn là không nên nói ra chuyện Bành Ngạn Kỳ âm hồn không tan, nếu không, Giản Hữu Văn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Nghe giọng nói của cô có vẻ bình thường, Giản Hữu Văn thở phào, cười nói: “Đúng đấy, phải có loại khí thế này mới đúng, cậu không có việc gì thì mình an tâm rồi, chẳng qua nếu cậu muốn náo loạn tiệc cưới thì mình cũng sẽ liều mạng giúp cậu.”
Vương Tuệ Hân bật cười: “Sao tớ lại nhàm chán đến mức đó chứ?”
So với Bành Ngạn Kỳ thì Tạ Kính mới là người khiến cô phiền não, ý nghĩ này làm cô khẽ giật mình, lại lập tức cười khổ. Lúc Giản Hữu Văn thấy cô vừa chia tay với Bành Ngạn Kỳ, cả ngày như người mất hồn, dùng nước mắt để rửa mặt thì đã từng nói là muốn giới thiệu người đàn ông khác cho cô.
“Dùng tình yêu mới để chữa lành vết thương là cách tốt nhất.”
Cô còn nhớ rõ, Giản Hữu Văn đã nói câu đó như chém đinh chặt sắt vậy, lúc ấy cô đã nghiêm túc cự tuyệt, mặc dù người ta thường hay dùng cách này để chữa lành vết thương, thế nhưng cô lại không thể làm người vô trách nhiệm như vậy, không thể bất công với người mình kết giao.
Chẳng qua bây giờ cũng đã qua một năm rồi, mặc dù trong lòng cô đã không còn tình cảm với Bành Ngạn Kỳ như trước nữa, chỉ là mỗi lần nghĩ đến bọn họ chụp giấy chứng nhận kết hôn đăng lên trên mạng thì trong lòng cô lại cảm thấy bực bội, tâm tình khó chịu, lại như có một giọng nói khác vang lên, trách cô thật không có tiền đồ, lại càng khiến cô thêm phiền não.
Nhưng bây giờ thì khác, cô và Tạ Kính lại làm loạn như vậy, mơ mơ hồ hồ mà tiến thẳng lên giường. Chuyện của Bành Ngạn Kỳ đã bị gạt sang một bên, không còn quan trọng như vậy nữa, dường như Tạ Kính đã trở thành nguyên nhân duy nhất khiến cô phiền não.
Chả trách khi vừa mất đi một người thì người ta lại vội vàng tìm đến một người khác để chữa lành vết thương, đây căn bản là cách tốt nhất để dời đi sự chú ý.
“Đang nghĩ gì vậy? Tớ gọi nãy giờ mà không trả lời.” Giản Hữu Văn hơi cao giọng, nói.
“Mình. . . .” Vương Tuệ Hân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngày hôm qua có một người đàn ông nói thích mình.”
Cô tự động bỏ qua chuyện bọn họ đã lăn lộn trên giường để không hù chết Giản Hữu Văn.
Quả nhiên, cô vừa nói là có đàn ông thích mình thì Giản Hữu Văn lại kinh hãi thốt lên.
“Cái gì? ! Ai? Sao hai người lại biết nhau? Sao anh ta lại đột nhiên nói thích cậu. . .”
Liên tiếp câu hỏi được đặt ra, Vương Tuệ Hân vội vã hô ngừng.
“Cậu hỏi một tràng như thế thì mình trả lời thế nào? Bát tự cũng còn chưa xem đâu, hơn nữa mình có cảm giác anh ta có vẻ xem trọng nhục dục.”
Giản Hữu Văn bật cười: “Người đàn ông nào mà không xem trọng nhục dục? Chỉ cần anh ta không phải là loại lưu manh háo sắc là được rồi.”
“Cũng chưa biết được.” Vương Tuệ Hân thở dài: “Anh ấy là cảnh sát, thoạt nhìn thì có vẻ nghiêm túc, hơn nữa còn là chủ nhà chỗ tớ đang ở.”
“Gần quan được lộc.” Giản Hữu Văn cười gian nói.
“Anh ấy có ý với mình, còn bảo là muốn bọn mình kết giao, nhưng mà tớ vẫn cảm thấy quá nhanh. . . .”
“Oa, động tác của anh ta nhanh thật đấy, chẳng lẽ anh ta đối với cậu là vừa thấy đã yêu?”
“Tớ không biết nữa.”
Vương Tuệ Hân kể lại ngắn gọn về lần đầu tiên hai người gặp mặt, lúc ấy Tạ Kính căn bản là say rượu đến bất tỉnh nhân sự, cô thật không có cảm giác vừa thấy đã yêu hay bong bóng màu hồng gì cả.
“Kỳ thực cậu cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, cậu càng do dự thì lại càng chứng tỏ cậu có cảm giác với anh ta, nếu không thì đã sớm cự tuyệt rồi.” Giản Hữu Văn nói trúng tim đen của cô.
Vương Tuệ Hân khẽ giật mình, giống như vừa bị người ta đánh một cái.
“Đợi mình một chút, mình có việc phải giải quyết.”
“Cậu làm đi.” Vương Tuệ Hân ngăn lại, nói: “Để tan làm rồi nói sau.”
“Cũng được, vậy buổi tối mình gọi lại cho cậu, đừng có khóa máy nữa đấy.” Giản Hữu Văn dặn dò.
“Được rồi, bye nhé.” Vương Tuệ Hân cúp điện thoại, ngẩn ngơ ngồi xuống ghế sofa.
Lúc Tạ Kính đi vào thì trông thấy dáng vẻ ngây ngốc này của cô, đôi môi khẽ mím lại, hai mắt vô thần nhìn xa xăm, trong tay còn cầm điện thoại di động, anh không nhịn được mà mím môi, cố tình đến trước mặt cô, huơ huơ tay.
Vương Tuệ Hân cảm thấy có gì đó ở trước mặt mình, lúc hồi thần lại thì mới phát hiện khuôn mặt Tạ Kính mang theo ý cười, cô lập tức buồn bực nói: “Anh làm gì vậy?”
Anh buồn cười hỏi: “Sao em lại ngồi ở đây thẫn thờ như vậy?”
“Không liên quan đến anh.”
Nói xong mới phát hiện giọng điệu của mình có chút ác liệt, Vư