Polaroid
Mùa Hè Nóng Bỏng

Mùa Hè Nóng Bỏng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321925

Bình chọn: 8.00/10/192 lượt.

ho cô ấy cảm giác an toàn.”

Vương Tuệ Hân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

“Anh. . .” Anh nên nói thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói ‘hy vọng em sẽ hạnh phúc’ ?

Khẽ nhìn qua chiếc xe jeep đang chậm rãi tiến đến gần, sự tồn tại của Tạ Kính khiến mọi lời nói của anh ta đều trở nên dư thừa.

“Anh sẽ không làm phiền em nữa.” Dù rất khó để có thể chấp nhận sự thật này, thế nhưng anh và cô đã là bát nước đổ đi, không bao giờ lấy lại được nữa.

Vương Tuệ Hân chăm chú nhìn Bành Ngạn Kỳ xoay người rời đi, Phương Khải Lỵ chỉ quay đầu nhìn cô một cái, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ theo chân Bành Ngạn Kỳ rời khỏi nơi này.

Đã từng có lúc cô đau khổ khi nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng sự tự tôn buộc cô phải đứng thẳng người, không cho phép mình được ngã xuống, cuối cùng chỉ có thể chạy đến nơi xa xôi này để chữa lành vết thương.

Hôm nay lại trông thấy bọn họ, thế nhưng cảm giác đau khổ và khó chịu dường như đã phai nhạt đi rất nhiều, có chăng chỉ là chút phiền muộn và thở dài . . .

“Em cứ tiếp tục lưu luyến như vậy thì anh sẽ tức giận đấy.”

Chẳng biết Tạ Kính đã xuống xe lúc nào, đứng ở sau lưng cô, cô quay lại nhìn anh, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ.

“Nói gì vậy? Chẳng lẽ anh không có lòng tin với chính mình đến thế sao?”

Nhìn sắc mặt của cô không còn khổ sở như trước đây nữa, anh mới có thể thả lỏng mình. Chỉ cần cô nguyện ý buông tay, anh sẽ không ngại mà cho cô thêm nhiều thời gian một chút, dù sao chữa vết thương lòng cũng không phải là một sớm một chiều, anh chỉ sợ cô vẫn mãi ôm chặt quá khứ, không muốn đối mặt với người hiện tại.

Thấy anh xúc động như sắp hôn cô, cô vội vàng đội nón bảo hiểm, cắm chìa khóa vào xe rồi dùng tốc độ nhanh nhất, nghênh ngang rời đi.

Đầu tiên Tạ Kính chợt sững sờ, sau lại ngửa đầu cười to, anh nhanh chóng trở vào trong xe, vui vẻ đuổi theo cô gái nhỏ phía trước.

———–

Chú thích:

(1) Giang Đông phụ lão: Câu nói này xuất phát từ một điển tích nói về Hạng Vũ. Sau khi triều nhà Tần bị diệt vong, Hạng Vũ và Lưu Bang tranh nhau làm bá chủ thiên hạ, mà lịch sử gọi là “Cuộc giành giật giữa Sở Hán”. Bấy giờ, Hạng Vũ và chú là Hạng Lương đã tổ chức một đội quân tinh nhuệ gồm hơn 8 nghìn đệ tử vùng Ngô Trung (tức Huyện Ngô, tỉnh Giang Tô ngày nay). Tám nghìn tinh binh này đều dũng cảm thiện chiến, sau đó dần dần phát triển thành một đội quân lớn mạnh.

Tình hình bấy giờ rất có lợi cho Hạng Vũ, nhưng vì Hạng Vũ quá chuyên quyền độc đoán lại ngạo mạn khinh địch, cuối cùng sa vào bẫy của đại tướng Hàn Tín ở Cai Hạ, bị thiệt hại chỉ còn lại 8 nghìn lính Giang Đông. Hạng Vũ liều chết phá vây chạy đến sông Ô Giang. Bấy giờ, mặt trước có sông ngăn lối, mặt sau có quân địch đuổi theo, tình hình vô cùng nguy cấp. Trưởng đình Ô Giang thấy vậy mới nói với Hạng Vũ rằng: “Giang Đông tuy hẹp, nhưng cũng là đất rộng nghìn dặm có thể xưng vương, nay tôi dùng thuyền đưa ông qua sông thì quân Hán đừng hòng đuổi kịp”. Hạng Vũ từ chối rằng: “Đây cũng là trời muốn giết tôi, tôi làm sao có thể qua sông chạy trốn. Tôi dẫn 8 nghìn lính Giang Đông ra trận, nay chỉ còn mỗi mình tôi trở về, thì còn mặt mũi nào gặp mặt các bậc phụ lão Giang Đông”. Hạng Vũ nói xong bèn đem con ngựa Ô Truy của mình tặng cho trưởng đình, sau khi liên tiếp chém chết mấy chục tên quân Hán, liền nhảy xuống sông tự tử, bấy giờ Hạng vũ mới có 31 tuổi.

***

Cuối cùng thì Bành Ngạn Kỳ và Phương Khải Lỵ cũng trở về, một lần nữa trả lại cuộc sống bình an cho cô, Giản Hữu Văn nghe cô kể xong thì đầu tiên là nổi giận mắng bọn họ không biết xấu hổ, sau đó lập tức tán thưởng cô đã làm rất tốt.

Biết rõ cô đã quên được Bành Ngạn Kỳ, thế nhưng Hữu Văn vẫn không quên bổ sung một câu: “Đây là nhờ sức mạnh của tình yêu mới đấy.”

Có lẽ vậy, nhưng cô cảm thấy công trạng không hoàn toàn thuộc về Tạ Kính, cho dù bây giờ cô chưa có đối tượng kết giao thì cũng sẽ không quay về bên cạnh Bành Ngạn Kỳ, mất chính là mất, làm sao có thể quay về? Tức giận cũng bởi vì lòng tự trọng bị tổn thương vẫn chưa thể hồi phục lại như cũ mà thôi.

Đầu năm nay, thất tình cũng là chuyện bình thường, mặc dù khi ấy đau đến chết đi sống lại, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn chịu đựng được đó sao? Cô cũng không ngoại lệ, rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương thôi.

Bành Ngạn Kỳ bước đi thì Tạ Kính lại đến, anh phải trở về đơn vị công tác rồi, vốn là sắp phải ly biệt, lẽ ra phải nên cảm thấy chán nản buồn bã, thế nhưng Vương Tuệ Hân lại hoàn toàn không có cảm xúc đau buồn, nếu có thì cũng là tức giận chứ không phải là phiền não.

Cái người này quả thực là điên rồi.

Một ngày trước, mặc kệ cô uy hiếp hay dụ dỗ thế nào thì anh cũng không chịu đi đâu cả, càng đừng nói là xuống núi, chỉ hạ quyết tâm muốn lăn lộn ở trên giường. Nói trên giường đã là khiêm tốn lắm rồi, cái người cuồng tình dục này, cho dù là từ phòng làm việc, phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ cho đến cả phòng tắm cũng không tha, cô tức giận nhưng chỉ có thể cắn vào bả vai của anh để phát tiết, cuối cùng thì mọi sức lực cũng đều biến mất, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Trong phòng không có