
nữ không giống đàn ông, họ cần không khí, cần cảm giác, không giống đàn ông có thể hành động ngay lập tức mà không cần làm nóng người.
“Em đã có bạn trai chưa?”
Đương nhiên là anh biết cô chưa có, nhưng dù sao anh cũng phải tìm đề tài thích hợp để nói chuyện, lôi kéo sự chú ý của cô, sau đó sẽ hấp dẫn cô.
Vương Tuệ Hân kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao anh. . . .”
“Tùy tiện nói chuyện một chút thôi mà!” Anh nhún vai.
Cô cứng nhắc nói: “Tôi không có bạn trai!”
Anh nở nụ cười: “Vừa hay, tôi cũng không có, đã chia tay nửa năm trước rồi!”
Cô khẽ thả lỏng thân thể, tò mò hỏi: “Tại sao?”
Thông thường mà nói, cô chắc là sẽ không tự nhiên mà đi hỏi chuyện của người khác, nhưng nếu anh đã chủ động nhắc tới mà chính cô lại có kinh nghiệm thê thảm như vậy thì đương nhiên cô cũng muốn nghe thử xem một chút.
“Cô ấy tìm được đối tượng tốt hơn.” Anh nhún nhún vai, trả lời một câu qua loa.
Thoạt nhìn anh cũng không có vẻ gì là đau khổ, lãnh đạm hờ hững, chỉ mới nửa năm mà anh đã có thể quên nhanh như vậy sao? Mình xem ra còn kém xa nhiều lắm.
“Anh. . . . dường như có vẻ không mấy đau lòng?” Cô không nhịn được hỏi.
“Tôi luôn cho rằng có hợp có tan.” Anh mỉm cười nói.
Cô hoài nghi nhìn anh.
“Lòng người là một thứ không cách nào nắm giữ.” Anh nói với vẻ mặt đứng đắn: “Dĩ nhiên là sẽ có đau lòng, nhưng quan trọng là phải tiến lên phía trước, lại nói cảm tính của đàn ông cũng không giống như phụ nữ, nói thay lòng thì thay lòng, còn có thể làm gì khác? Thời gian cũng vẫn trôi đi thôi.”
Gần đây anh hay đứng ở góc độ cụ thể, thực tế nhất để đánh giá mọi chuyện, chuyện tình cảm cũng không phải là ngoại lệ.
Vương Tuệ Hân không nói gì, chỉ cầm thìa khuấy nước thịt. Kỳ thực đạo lý này bọn họ đều hiểu, chỉ là thời điểm bị thương không giống nhau, ở phương diện này, thật sự là cô đã quá rộng lượng rồi.
“Sao vậy, tôi nói gì sai sao?” Thấy cô không lên tiếng, Tạ Kính hỏi.
“Không, anh nói rất đúng, quả thực là nên tiến về phía trước.” Thấy nồi canh sôi, cô cúi người tắt bếp.
Tạ Kính lấy thức ăn từ trong lò vi sóng ra rồi để lên trên bàn: “Thơm quá!”
Mơ hồ nghe thấy tiếng điện thoại vang lên từ trong phòng khách, Vương Tuệ Hân nói: “Anh cứ từ từ ăn đi.”
Cô chậm rãi chạy đến phòng khách nghe điện thoại: “Alo?”
Không ai trả lời.
Vương Tuệ Hân nghi hoặc kêu vài tiếng: “Ai vậy? Sao lại không nói gì?”
Một tiếng thở dài truyền đến, sau đó lập tức cúp điện thoại.
“Gì vậy nhỉ?” Cô nhíu mày có chút không vui: “Quấy rối điện thoại sao?”
Cúi đầu nhìn laptop trên bàn trà, cô bắt chéo chân ngồi xuống đất, quyết định mߠlaptop lên, ngay lập tức, hình ảnh cô dâu chú rể lại hiện ra trước mắt.
Mặc dù không còn bị kích động giống như lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng giờ đây trong cô lại bùng lên một cảm giác bực bội và chán ghét, cô tắt máy, cầm quyển sách đi ra ngoài ban công, lười biếng ngồi xuống xích đu.
Không muốn nghĩ đến Bành Ngạn Kỳ, Vương Tuệ Hân cố gắng đặt sự chú ý của mình vào trong cuốn sách, nhưng sau 10 phút lại phát hiện vẫn ở nguyên trang cũ, cô thở dài đặt tay lên cuốn sách, quyết định đến nhà kho quét dọn, sau đó tìm một chút chuyện để làm, tránh phải ngồi ở đây suy nghĩ miên man.
“Tôi muốn xuống núi mua ít đồ, em có cần mua gì không? Hay có muốn đi cùng tôi xuống núi không?”
Vương Tuệ Hân quay đầu lại, phát hiện Tạ Kính chẳng biết đã đứng ở cạnh cửa từ lúc nào.
“Anh ăn xong rồi à?” Cô không ngờ mình đã ngẩn người lâu như vậy.
Anh vuốt cằm, cố tình hỏi: “Có phải em đang có tâm sự không? Tôi thấy dường như em có chút không yên lòng.”
“Không có gì.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi cùng anh xuống núi cũng được.”
Ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.
“Đúng rồi, mấy ngày tới tôi sẽ ngủ ở nhà kho. . .”
“Để tối rồi nói.” Bây giờ anh không muốn tranh chấp vấn đề này với cô, “Bây giờ em có đi được không? Hay là đi nghỉ ngơi một chút đi?”
“Đi bây giờ đi, để tôi lấy tiền đã.”
Tạ Kính nhìn cô vội vàng chạy vào phòng lấy balo ra, sau đó lại chạy đến cạnh cửa thay đôi giày vải, một bên vừa nhảy ra ban công, một bên vừa muốn kéo gót giày, kết quả là bị mất thăng bằng, suýt chút nữa thì té ngã.
Tạ Kính phản ứng nhanh chóng, kịp thời ôm lấy cô, cô té nhào vào người anh, khuôn mặt bỗng chốc nóng lên.
“Thật xin lỗi.” Cô bối rối đẩy anh ra.
Đường cong mềm mại của cô áp sát lên người Tạ Kính khiến anh thật không nỡ buông tay, anh thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi thơm trên người cô.
“Không sao.” Anh bắt buộc mình phải buông tay, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của cô.
Phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh, cô càng thêm bối rối, vội vàng cúi đầu xuống: “Chúng . . . chúng ta đi thôi.”
Thấy cô cúi đầu, lỗ tai cũng đỏ ửng, khóe môi anh cong lên mang theo sự thích thú. Không phải là cô đã từng có bạn trai rồi sao? Sao lại dễ thẹn thùng như vậy?
“Em dễ đỏ mặt thật đấy.” Anh cười cười rồi bướcphía trước.
Vương Tuệ Hân nhìn theo bóng lưng anh, nhăn nhăn sống mũi.
“Tôi không có đỏ mặt, chỉ tại thời tiết quá nóng mà thôi.” Trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ: Vừa rồi anh ta nhìn cô chằm chằm cứ như đang nhì