Mùa Hè Xa Xôi

Mùa Hè Xa Xôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322694

Bình chọn: 7.5.00/10/269 lượt.

rượu, chỉ có lúc say rồi tôi mới có thể nhìn thấy Lục Tịch, nhìn thấy em mỉm cười với tôi. Nhưng sau khi tỉnh lại rồi, em không còn ở bên tôi nữa.

Tôi bắt đầu uống ngày càng nhiều rượu hơn, tôi khát khao cứ say mãi như vậy, từ nay về sau không tỉnh lại nữa. Nhưng cồn không thể gây tê tôi vĩnh viễn, tôi vẫn sẽ có lúc phải tỉnh lại.

Đột nhiên nhớ tới Dương Kiệt, tôi nghĩ trước nay Lục Tịch vẫn rất thân thiết với nó, có lẽ Dương Kiệt biết em đã đi đâu chăng?

Dương Kiệt và tôi đánh nhau một trận, đây là lần đầu tiên nó đánh thắng tôi. Nếu Dương Kiệt đồng ý nói tôi biết Lục Tịch đang ở đâu, tôi tình nguyện để nó đánh.

Nhưng ngay cả Dương Kiệt cũng không biết Lục Tịch đang ở đâu,

Tôi về nhà trọ, trái tim như bị khoét đi.

Tôi như cái xác không hồn sống qua ngày, sau đó quyết tâm không ra khỏi cưa. Tôi sợ Lục Tịch đột ngột trở về, tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội được gặp em, mặc dù tôi biết, em sẽ không quay lại nữa.

Cha và Hồ Nhân đến thăm tôi, tôi vẫn bất động dựa vào ghế sofa, nhìn Hồ Nhân thật kỹ, bà ta đã già rồi, không còn vẻ trẻ đẹp của tuổi trẻ nữa. Bà ta sợ hãi khi đối mặt với tôi, lại có vẻ tầm thường. Tôi đột nhiên lại cảm tháy đồng cảm với bà ta, giằng co với con trai vợ trước của chồng đã quá nửa đời người nhưng lại chẳng thể hòa giải hay được thông cảm.

So với việc ra đi của Lục Tịch, tôi nghĩ sự thù hận đối với bà ta đã không còn quan trọng nữa.

Tôi không nói năng gì, cha tôi cũng chẳng mở miệng, ông chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, cùng tôi im lặng. Có lẽ ông biết vì sao tôi lại đau khổ đến mức này, tôi cũng biết ông muốn nói gì với tôi, chỉ là hai chữ đơn giản : bảo trọng! Thì ra, dù tình thế có như thế nào, gia đình có rơi vào hoàn cảnh thế nào đi nữa, máu mủ tình thâm vẫn mãi mãi là quan trọng, quan hệ huyết thống là thứ chân thực nhất trên đời mãi mãi không thay đổi, là quan hệ thuần khiết nhất.

Mùa hè năm đó, tôi ở trong nhà trọ đến hơn một tháng, hiểu được không ít đạo lý.

Lúc Tử Chấp nhìn thấy tôi như thấy ma “Sao vậy? Sao lại kinh khủng như thế?” Tôi hỏi.

“Tự cậu đi soi gương đi!” Tử Chấp cầm một cái gương nhỏ đưa tới trước mặt tôi.

Quả nhiên, sắc mặt tôi tái nhợt, tóc dài lên nhiều, râu ria đầy mặt, so với Dương Tuấn tiêu sái phong lưu trước kia quả thực khác xa. Tôi nghĩ tôi phải nhanh chóng lấy lại hình tượng của mình, nếu không sau này Lục Tịch nhìn thấy cũng không còn nhận ra tôi nữa.

Tôi nhất định phải tỉnh táo lại, chờ Lục Tịch trở về.

Công ty của cha đã không còn có thể tiếp tục vận hành được nữa, cha nói không cứu được thì kết thúc đi! Thấy vẻ nuối tiếc trong mắt cha, tôi thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chống lại cơn sóng dữ này, hồi sinh lại công ty, tất cả là do tôi phá hỏng, tôi có trách nhiệm phải đưa nó trở về hình dạng ban đầu.

Tôi về nhà cha, đúng lúc gặp được Dương Kiệt, dáng vẻ của nó cũng chẳng khá hơn tôi là bao, tôi biết, nó cũng yêu Lục Tịch thật lòng.

Tôi và Dương Kiệt giống như hai con sói bị thương, không thể tiếp tục săn mồi được nữa, chỉ biết nằm bẹp liếm láp vết thương sống qua ngày, chiến đấu trong nỗi đau khổ và đói khát. Mõi chút tin tức của Lục Tịch mà Dương Kiệt báo cho đều khiến tôi vui đến phát điên, tuy là chẳng gặp được Lục Tịch, nhưng biết được bất cứ chuyện gì về em với tôi mà nói đều là cảm giác thoải mái.

Dương Kiệt còn hiểu đạo lý tình yêu hơn cả tôi, nó nói “Yêu, chính là để người anh yêu được hạnh phúc, yêu không nhất định là phải chiếm lấy!” Có phải nó buông tay Lục Tịch để em tự đi tìm hạnh phúc của mình? Hay là nó muốn ám chỉ tôi, nên Lục Tịch rời đi, nên để em đi tìm cuộc sống phù hợp với em? Hai năm nay quả thực Dương Kiệt trưởng thành hơn rất nhiều.

Mùa hè năm đó, tôi và Dương Kiệt trở thành anh em đúng nghĩa.

Tôi vùi đầu vào làm việc nhưng vẫn chưa hề buông tha ý định tìm kiếm Lục Tịch trong đầu, tôi chỉ là muốn biết tin tức của em. Đăng thông báo tìm người trên các phương tiện thông tin đại chúng, lần nào cũng chỉ là vài con chữ đơn giản: rất nhớ em, tha thứ cho anh!

Dương Kiệt hỏi tôi, vì sao lại không viết tên?

Haha, tôi chỉ muốn biểu đạt tấm lòng với Lục Tịch, không cần biết em có đọc được hay không, có thể rất nhiều lúc tôi còn mong em không đọc được, tôi chỉ muốn nỗi nhớ chôn sâu trong lòng được thoải mái một chút.

Tiểu Uyên cầm một tờ đơn ly hôn và một chiếc nhẫn đến tìm tôi, tôi biết, đã đến lúc Lục Tịch hạ bản án cho tôi rồi. Không ngờ em lại quyết tâm, tuyệt tình đến mức đó.

Nếu như đây là điều em muốn, tôi bằng lòng thành toàn cho em, chỉ cần em hạnh phúc vui vẻ.

Tiểu Uyên thấy tôi không hề do dự mà kí tên, cô nàng có vẻ không tin nổi “Rốt cuộc anh có yêu Lục Tịch không? Kí tên nhanh như vậy, không nghĩ đến việc buông tha cũng chính là hết cơ hội à?”

“Tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy!” Thái độ của tôi rất kiên định.

“Tôi nghi ngờ anh chưa từng yêu thương Lục Tịch!” Tiểu Uyên có vẻ tức giận/

“Đó không phải vì không yêu thương, mà là yêu quá sâu sắc, cho nên không muốn từ chối.” Tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa.

“Đó cũng gọi là từ chối ư?” Tiểu Uyên chỉ vào tờ đơn ly hôn, nói.

“chỉ cần là Lục Tịch muốn, thì tô


Disneyland 1972 Love the old s