
ngượng ngùng, có cảm giác không có chỗ nào độn thổ. Chỉ có thể theo bản
năng trốn tránh cậu nhìn chăm chú, rất là chật vật.
“Đệ thầm nghĩ đưa tỷ, chỉ lúc này đây, cũng không được sao?”
Cậu nói lời này miệng bình thản, không có nửa điểm khẩn cầu hoặc ý tứ thỉnh cầu. Nhưng ta nghe qua cũng
cảm thấy giống đâm vào, chọn lúc ta không phòng bị liền chọc lại. Trong
lúc hoảng hốt, liền chỉ có thể gật gật đầu.
Cửa tiểu khu cách nhà của ta còn có một đoạn, ta bắt đầu sải bước, nỗ lực muốn rút ngắn thời gian hành
trình. Nhưng là mặc cho ta đi mau, cậu lại luôn ở phía sau không nhanh
không chậm đi theo, bộ pháp thong dong mà tao nhã. Chút bất tri bất
giác, ta tốc độ cũng phóng chậm lại, cuối cùng cùng hắn đi song song.
Ánh trăng trong sáng chiếu, bóng hai người in lên mặt đất, chậm rãi kéo dài. Song song đi về phía trước, giữa hai bóng đen thường xa hoặc thu nhỏ lại. Ngẫu nhiên bởi vì góc độ
khác nhau sẽ trùng nhau, nhưng rất nhanh lại tách ra.
Đi đến ngoài hiên, ta mở cửa ngoài hiên, “Đến đây là được rồi, cậu nhanh trở về xe đi. Sớm một chút về nhà nghỉ ngơi.”
“Không.” Cậu cố chấp môi mân lên, lại nói, “Đệ đưa tới cửa.”
Ta biết cậu tiểu thiếu gia lại
phát tác cáu kỉnh, bắt đầu trấn an, “Từ nơi này đến nhà của tôi bất quá
mấy tầng thang lầu, không có việc gì. Cậu nhanh trở về đi.”
Cậu vẫn không nhúc nhích, chính
là bả đầu chậm rãi cúi xuống, ánh mắt định trên nơi nào đó lại không di
động. Cậu là đứa nhỏ bốc đồng, có khi có thể hò hét. Nhưng đôi khi cậu
cố chấp ngoài dự đoán mọi người, như bây giờ, nếu ta không mở miệng nói
cái gì hoặc là làm chút gì, cậu vô cùng có khả năng liền đứng yên lặng
đến hừng đông.
Không có biện pháp, ta chỉ có
thể yên lặng xoay người lên lầu, cậu mở mắt theo đuôi phía sau. Đến góc
thang tầng thứ nhất, cậu bỗng đi nhanh, đụng bên người ta. Ta bị cậu
chắn bị vậy, theo bản năng dừng bước. Đèn cầu thang quá chói mắt, chiếu
xuống dưới cũng không hề giữ lại. Nhưng như vậy trong nháy mắt, ta phát
hiện rất khó thấy rõ gương mặt cậu.
Chần chừ một lát, tay ta liền bị cậu nắm giữ. Xuất phát từ sinh lý phản ứng, tay ta không chịu được giật mình. Cậu quay đầu liếc mắt ta một cái, tay thoáng nới lỏng ra chút,
nhưng rất nhanh lại gắt gao nắm chặt. Cậu xoay người quá mức, đi phía
trước hai bậc, mà ta còn ngây ngốc bất động tại chỗ.
Đèn cầu thang chỉ chiếu một
phần, nên nửa cầu thang vẫn là một mảnh tối đen. Nửa trên cậu đều mơ hồ
trong bóng đêm, chính là cặp mắt kia vẫn sáng ngời trong suốt. Thời
giang phảng phất giao nhau, toàn bộ hình ảnh giống như định rồi cách.
Ta tưởng cậu nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại sợ hãi cậu nói cái gì đó. Ở Vân trấn, cậu có lẽ đã
biết. Không, có lẽ là trước nữa, tâm cậu sớm đã hiểu rõ. Nhưng cậu luôn
yên tĩnh ngốc, vì thế ta thường làm cái gì cũng không biết. Lâm Tiễn đã
từng nói qua, ta cùng gia sư trước của Lâm Hủ gần giống nhau, nên ta
nghĩ hắn đối với ta tín nhiệm cùng ỷ lại, thậm chí còn là cái loại hồ
kính là nguyên như thế. Ta cho tới bây giờ cũng chỉ đem cậu thành đứa
nhỏ không lớn, thường thường quan tâm một chút. Nhưng, cũng chỉ có thế.
“Cùng nhị ca ở một chỗ, tỷ khoát hoạt sao?” Tiếng cậu rất nhẹ, lại vô cùng rõ ràng. Cậu lui xuống từng
bước, cách ta gần chút, “Ta nhìn ra được, cùng tỷ một chỗ anh ấy thật
cao hứng.”
Ta há miệng thở dốc, thật muốn nói ra, nhưng nỗ lực nửa ngày lại nửa chữ cũng không nói nên lời.
“Ta cũng rất muốn cùng anh ấy,
nhưng là không được.” Cậu kính tự nói, “Từ khi bắt đầu đến giờ, ta luôn
không có cơ hội, không có. Ta biết tỷ sẽ thích ta, nhưng cũng không phải như ta thích tỷ. Chẳng sợ ta nghĩ thử nỗ lực một chút, lại cũng không
có khả năng, bởi vì tỷ căn bản sẽ không tin tưởng.”
“Tỷ luôn luôn xem ta là đứa nhỏ, nên tỷ sẽ không minh bạch ta có bao nhiêu nghiêm cẩn.”
Cậu trương khuôn mặt tinh xảo kỳ quái hơn nữa còn nói những lời này, không hề nghi ngờ đem ta đả động
không thành hình người, thiên ngôn vạn ngữ trên đầu lưỡi lăn lộn nửa
ngày, cuối cùng chỉ một cậu, ‘Thực xin lỗi.’
Lâm Hủ hé miệng cười cười, “Ta
là muốn trả lời không quan hệ, đó là lừa gạt tỷ. Kỳ thực, khi ta biết
hai người đi ra, ta rất không cao hứng. Phi thường, mất hứng!” Cậu lại
lui từng bước, liền đứng cùng với ta.
“Kia, cái kia tôi cũng không
nghĩ tới. Kỳ thực, kỳ thực tôi cũng là ngoài ý muốn. Tôi…” Ta lại, bắt
đầu là thật ngoài ý muốn, về sau cũng rất hưởng thụ. Nếu bản thân đều
nhận rồi, cũng đừng đem trách nhiệm đổ lên đầu Lâm lão nhị không hay ho.
Nhìn thấy ta tựa hồ sốt ruột
giải thích, biểu tình nghiêm túc trên mặt cậu chậm rãi rút đi, một chút
bướng bỉnh trên mặt, “Này ta biết. Nhưng, ta còn muốn trả thù.”
“Trả thù?!” Ta chợt nghe, nhất thời hết hồn.
Xong đời, tiểu thiếu gia muốn luẩn quẩn trong lòng, cậu muốn trả thù xã hội thế nào?
“Tỷ đừng khẩn trương,” cậu lộ ra tươi cười có chút quen, rất ấm áp, “Ta bất quá là cho hai người lữ
trình chấm dứt trước thời hạn thôi.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, “Nhưng cậu cũng không phải tận lực a, dù sao trong nhà có chuyện như vậy… Thật sự là ngoài ý muốn.”
“Ngo