
iệc…” Ta cắn cắn môi, “Không được việc… Ai nha!”
Hắn thu tay không quên phóng bên miệng thổi thổi, “Lại muốn loạn thất bát tao.” Hắn chỉnh chỉnh sắc mặt, “Bọn họ nói đúng, chỉ bằng qua vài lần gặp mặt cùng em cam đoan bọn họ
liền gật đầu đồng ý, đương nhiên cũng không tránh khỏi. Hơn nữa, anh hôm nay quả thật là liều lĩnh.”
Ta chậc một tiếng, “Được rồi
được rồi, các anh là lo lắng chu toàn làm việc ổn trọng, em ý tưởng đơn
giản xử sự khinh suất. Toàn bộ chính là Trư Bát Giới soi gương, trong
ngoài không được lòng người.”
Hắn từ trên xuống dưới liếc ta vài lần, âm âm cười xấu xa, “Em còn không nói sai, cũng chỉ là tiểu trư sao? Kia nhiều thịt…”
“… Anh đồ lưu manh!”
Năm này so với năm rồi đến, có quá chút hạp hạp ba ba.
Ta thường xuyên thấy Hách mẹ
nhìn chằm chằm ta, đặc biệt lúc gọi điện, ánh mắt kia quả thực chính là
nóng bừng, Lâm Tiễn đầu bên kia âm thanh cũng không quá đúng, cũng tận
lực đè thấp âm lượng, “Thế nào? Không có phương tiện nói chuyện sao?”
Ta một phen lau mồ hôi, “Em hiện tại ngồi ban công, vừa rồi ngồi trong phòng khác mẹ em nhìn chằm chằm vào.”
Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, “Em có cùng nàng tán gẫu qua sao?”
“Trước kia có a, hiện tại em nào dám cùng nàng tán gẫu, ta ngay cả đi phía trước cũng chưa có dũng khí.” Ta níu chặt góc áo cuốn cuốn, “Nàng mấy ngày nay luôn luôn sinh khí, em cũng không dám nhiều lời.”
“Là anh không tốt…”
Ta thầm nghĩ cũng không phải
đúng sao, nếu không ngươi không có việc gì chơi trò trốn tìm, ta cũng sẽ không thể thất thố như thế. Nhưng quay đầu ngẫm lại trách nhiệm bản
thân cũng rất lớn, dù sao đều ngồi cùng một thuyền, gặp nạn phải cùng
làm, “Không có chuyện gì, em cũng quen. Bất quá…”
“Em lo lắng anh a. Sợ anh không xong kỳ quan sát?”
“Ân. Em lo lắng.”
“Em cảm thấy anh nơi nào không tốt? Sẽ làm em lo lắng.”
“Em chính là cảm thấy anh không có chỗ nào không tốt, cho nên mới lo lắng.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vô lực, “Quýnh a…”
“Em cũng không phải cùng anh đùa giỡn.” Ta day thái dương, “Ở phương diện này trực giác em luôn chuẩn, chuẩn đến bi kịch.”
“… Em hiện tại không phải muốn cùng anh nói, phàm là em đồng ý, mẹ em sẽ phản đối.”
“Cũng không thể nói như vậy…” Ta vắt óc tìm ví dụ, “Nhưng cũng có chút ý tứ này… Ách, nói như thế. Tỷ
như có chuyện này đi, em các phương diện đều nhìn không sai. Nhưng nàng
luôn theo góc độ của nàng móc ra lỗi sai, mà mấy vấn đề này hoàn toàn
chính là em cuối cùng muốn ứng phó.”
Điện thoại nơi đó lần này trầm mặc càng lâu, lâu đến nỗi ta cho rằng hắn đang ngủ.
“Lâm Tiễn, anh có đó sao?”
“Anh đang nghe.” Hắn chậm rì rì, “Em vừa nói như vậy, anh cũng có chút lo lắng.”
Góc áo đều bị cuốn nhàu, ta dứt
khoát đặt mông ngồi xuống, “Ai, em cũng chỉ nói vậy thôi. Mẹ em điển
hình là mạnh miệng mềm lòng, cho nên anh không cần lo lắng quá.” Trên
miệng tuy trằng nói là vạy, nhưng ngữ khí lại mang theo tự ti.
Tiếng cười hắn truyền đến, “Hách Quýnh, anh cá không quá lo lắng nàng đối với anh kết quả quan sát như
thế nào. So sánh với, anh càng lo lắng em.”
“Em?”
“Đúng vậy.” Hắn nhẹ nhàng mà thán, “Anh lo lắng em sẽ bỏ anh lại chạy.”
“…”
“Nàng nói em có băn khoăn mới có giấu diếm, mà nguyên nhân băn khoăn lại không phải vì anh.” Nghe được
tiếng vải ma sát vào nhau, “A di thật sự hiểu em.”
Ta nao nao miệng, không hiểu cảm thấy có chút buồn bực, “Anh muốn nói cái gì?”
“Hách Quýnh, em đối với anh không tự tin, hay là đối với chính mình không tự tin?”
Ta nghẹn lời, cách thật lâu mới
phun ra một câu tối nghĩa, “Em không tự tin.” Tuy rằng hiện tại nói ra
thật buồn cười, nhưng ta cũng hiểu được đây là rối rắm nhất của bản
thân. Chân chính miệt mài theo đuổi, từ lúc ta cùng hắn nhận thức kết
giao đến bây giờ, trong lòng ta đều tồn tại nghi hoặc — chúng ta rốt
cuộc có thể cùng một chỗ bao lâu?
Có hắn rõ ràng là nước, ta cố
chấp cho rằng bản thân có thể bảo toàn lối thoát, nhưng lại không dự
kiến đến bất tri bất giác hắn dĩ nhiên thẩm thấu dần. Càng về sau càng
nghiêm cẩn, nghi hoặc dần dần thành nghi ngờ. Loại cảm xúc nghi ngờ này
làm ta luôn luôn do dự, lo sợ nghi hoặc bất an. Có khi sẽ đột nhiên có
cảm xúc cô dũng, rõ ràng liền từ từ nhắm mắt nắm tay hắn luôn luôn đi,
không thèm nghĩ chuyện khác nữa. Nhưng dưới cảm xúc này, lý trí lại thập phần rõ ràng, lúc nào cũng làm ta mở mắt hảo hảo nhìn hiện thực.
Hiện thực như thế nào bất quá ta lại rõ ràng, thật có chút này nọ cũng đã hoàn toàn không thu trở lại.
Tiếng ta trong bóng tối phá lệ,
“Lâm Tiễn, anh xem, em không phải là một thương nhân, bởi vì em cho tới
bây giờ không nghĩ kiếm đồng tiền lớn. Không có thiên phú tham lam, em
cũng tuyệt đối không đảm đương nổi một dân cờ bạc. Nhưng em còn muốn đổ
một phen, bởi vì em không nghĩ liền chấm dứt như vậy.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, thở dài, “Không nghĩ tới phía sau nghe được em nói, anh thật sự là… Cảm thấy an ủi.”
“Anh chẳng nói thẳng đối với em nhìn với cặp mặt xưa.” Ta hấp hấp cái mũi, “Ai, có phải hay không cảm thấy còn uất ức a.”
“… Là có chút.”
“Anh có khóc không