
ng lên, dùng
khóe mắt dư quang đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên danh sách. “Số
ba mươi tám, Hách Quýnh.”
Cơ hồ là cùng thời khắc đó, ta
nghe được người chung quanh đều thật không tu dưỡng đạo đức cười ra
tiếng, bọn họ xem ánh mắt ta, dường như cùng đà điểu không sai biệt lắm. Ta thong dong đứng lên, mỉm cười đem nhàn ngôn toái ngữ phía sau phủi
trên mặt đất.
Tên bất quá là ký hiệu, cũng
không có nghĩa là nhân phẩm. Lại nói, trên đời này đầy người tên quái
hơn. Thật muốn đứng lên so đo, họ Sử tên Tam Bát* chẳng phải càng bi
thương?
*Tam bát: 八 – : ngu ngốc
Quá trình phỏng vấn không giống
như trên tivi ba năm người phỏng vấn một, khí thế tra tấn bức bách. Ít
nhất ta trải qua phỏng vấn nhẹ nhàng, hỏi vấn đề cũng tương đối khuôn
sáo cũ, tỷ như vì sao ngươi lại nhận lời mời chức vị này? Ngươi đã có
kinh nghiệm chưa? Có tin tưởng hay không?… Chẳng sợ sách không đọc qua
vài năm, xem kịch diễn trên tivi cũng có thể ứng phó tám chín phần mười.
Trưởng phòng nhân sự ở gần ta
nhất khi ta tiến vào không chút để ý quét qua người ta liếc mắt một cái, liền cúi đầu xuống vẽ loạn trên giấy. Nhưng nam tử trẻ tuổi ngồi bên
cạnh hắn nghiêm cẩn nhìn lý lịch hồ sơ trên bìa, trên mặt ý cười dào dạt “Ngươi kêu Hách Quýnh.”
Muốn chức vụ tốt phải làm cho
người ta có ấn tượng sâu về tên thật là có lợi, cho dù tên này làm ngươi quẫn bách. Vì lợi thế này nắm chắc công tác có thể càng thêm vững chắc, ta không tiếc một cái tươi cười mười phần hàm xúc ý tứ lấy lòng, thuyết minh nói “Là, là sáng ngời hữu thần quýnh”(Quýnh trong tiếng Trung có nghĩa là ánh sáng, sáng ngời, soi tỏ)
“Xem qua khó quên a.” Hắn đem lý lịch hồ sơ đặt trên bàn, ngón trỏ nhè nhẹ gẩy trên mặt bàn “Hách tiểu
thư đối với phía tiếp tân tiếp đãi công tác này có ý tưởng gì?”
Có thể có cái ý tưởng gì, tiếp
tân nói trắng ra chính là bưng trà đổ nước kiêm sao chép đánh chữ làm
linh tinh, còn có thể có bao nhiêu ý tưởng? Cũng không phải tiểu bạch
trước mặt các vị có thể thông đồng với tổng tài tổng giám đốc mở lòng,
liền thành tiểu muội cao cấp nhất, còn muốn có bao nhiêu giác ngộ? Bất
quá là vì cuộc sống, vì kiếm tiền, vì không bị Hách mẹ đuổi ra nhà!
Ngay cả trong lòng một mảnh ba
đào mãnh liệt, ta ngoài mặt vẫn là một mặt như mộc xuân phong cõi lòng
đầy chờ mong, như người tiêu chuẩn mới vào bộ dáng tươi non thanh thuần, trả lời cũng là tiêu chuẩn giọt nước không rỉ. Nam nhân trẻ tuổi sau
lại hỏi thêm mấy vấn đề cảm giác coi như là tương đối vừa lòng, chỉ thấy hắn nghiêng đầu về phía trưởng phòng nhân sự đang ngồi vẽ nghuệch ngoạc ghé tai vài câu liền hướng ta hơi hơi vuốt cằm, công thức hóa nói vừa
thông suốt ngươi không có việc gì có thể về nhà chờ kết quả.
Ta bưng mặt cười đến phát cương
mặt, cẩn thận đi ra khỏi phòng. Tiểu mỹ nữ đứng trang điểm ở cửa có thể
cảm thấy tên của ta có thể tán gẫu lúc cơm trưa cùng đồng sự, lúc này
thoạt nhiên nhìn hiền lành rất nhiều. Ta hỏi nàng vị trí toilet, nàng
nâng lông mi tinh xảo lên, “Hướng bên phải, chính là đến đó.” Nói thật,
ta thật hoài nghi nàng nói dối, bởi vì lông mi nàng bên trái vừa nâng,
nhưng căn cứ tôn chỉ dùng người thì không nghi của ta thì đi theo về
phía phải nàng chỉ.
Đến toilet việc làm đầu tiên của ta là bổ nhào vào bồn rửa mặt tẩy trang, làn da ta tương đối mẫn cảm,
dùng một chút phấn hay trang điểm linh tinh lập tức sẽ có hiện tượng mẫn cảm, không phải là nổi đầu nốt đỏ trên mặt hay cổ, mà là miệng sẽ nổi
bọc mụn, đau chết đau chết. Lần này nhận lời nói muốn trang điểm, ta nửa đường cao thấp vốn muốn đến quầy Channel mua hộp phấn, còn thỉnh tiểu
thư đứng ở quầy hỗ trợ trang điểm nhẹ. Nhưng làn da hiển nhiên là không
chấp nhận, mặc kệ mấy chục đồng bạc hay là Channel trăm khối, dùng xong
vẫn giống nhau mẫn cảm.
Quả nhiên trên mặt sau khi tẩy
trang thái dương hiện lên nốt mẩn đỏ, ta khẽ nhếch miệng nhe răng cười
với người trong gương. Trong lòng nghĩ nếu lời mời nhận thành công, ngồi trước quầy tiếp tân mỗi ngày phải trang điểm. Đến lúc đó tích tụ dần,
một tháng tích lũy thật đúng là đủ đồ sộ. Ngay tại lúc ta dùng tay ấn
nốt đỏ, cửa toilet bị đẩy ra, một nữ nhân rất xinh đệp đầy khí chất bước ra.
Ta trong gương liếc mắt nàng một cái, tiếp tục ấn ấn nốt đỏ. Ai, dùng tay chính là không có biện pháp,
không ấn không thoải mải ách. Qua mười phút, nữ nhân kia từ tiểu phân
cách bước ta. Nàng nhìn ta vẫn như cũ duy trì mười phần như tư thế đứng
trước gương, biểu tình kinh ngạc, sau lại nỗ lực cố gắng trấn định.
Nói thực ra, ta kỳ thực không
nghĩ nhận ra nàng đến. Thật sự, có một khoảng thời gian rất dài ta nhớ
tới nàng liền trong ngực một trận nhói đau. Nói đau đi qua sau đó là một trận phẫn nộ, tiếp theo liền tưởng muốn đánh người. Ước gì đánh nàng
giật một nắm tóc bẻ mỗi móng tay nàng… (OMG, nhẹ thế, tỷ phải thêm giật áo xé rách mới đúng Hách Quýnh*gật gật* cũng đúng, tỷ với muội làm thử nha… tiểu Thảo*quăng dép chạy*)
Nước ào ào chảy, ngón tay thon
dài luân phiên xoa nắn. Nước chảy hết xuống ống thoát nước, nàng rốt
cuộc thở dài, một bên cầm giấy