
Lai Sinh đến rồi nói: “Còn đây là phụ dâu của em, cũng là chị gái của em, Doãn Lai Sinh.”
Không biết tại sao, khi vừa nghe đến tên của Lục Tự, trái tim của Doãn Lai Sinh khẽ xao động.
Doãn Lai Sinh cũng là một cô gái có mái tóc ngắn xinh xắn giống như Lôi Vận Trình, cô ấy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lại có phần lạnh lùng và cao ngạo, ánh mắt đó lướt qua gương mặt của Lục Tự, rồi lại chuyển sang nhíu mày với Phong Ấn: “Anh, anh đổi phụ rể được không?”
Phong Ấn cau mày: “Tại sao?”
“Trông anh ta có vẻ không phúc hậu, không thích hợp cho lắm.”
“…” Cả ba người đều trầm mặc một lúc, Lôi Vận Trình nghiêng đầu nhịn cười: “Không kịp nữa rồi, chị phải cố gắng chịu đựng thôi.”
Doãn Lai Sinh bĩu môi, nhún vai: “Đành chịu vậy.”
Chờ hai cô gái rời khỏi, Phong Ấn mới bật cười thành tiếng: “Đừng để ý, Lai Sinh ngoại trừ nói chuyện thẳng thắn ra, thì tất cả còn lại đều rất tốt.”
“Cô ta không biết ngượng mà chê tớ? Một cô gái đang yên lành lại thích bày ra dáng vẻ ngọc diện la sát khắc chồng như thế.”
Lục Tự lạnh lùng cởi lễ phục, anh ta cởi cúc áo sơ mi trên cổ ra để dễ thở hơn. Phong Ấn đẩy anh ta một cái: “Không ngờ trên phương diện này hai người lại giống nhau như thế, xứng đôi thật đó.”
“Cút!” Lục Tự giơ tay giật chiếc nơ xuống rồi vứt mạnh.
…
Mọi người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa bàn bạc các chi tiết trong lễ cưới, so với việc Lục Tự thờ ơ không để ý, thì Doãn Lai Sinh lại chăm chú lắng nghe giống như học sinh đang nghe giảng bài.
Thấm thoát đã khuya, Phong Ấn đề nghị đưa Doãn Lai Sinh về nhưng lại bị cô ấy từ chối. Cô ấy đến trước mặt Lục Tự hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Lục Tự tiên sinh có phải ở trụ sở quân khu X không?”
Lục Tự ngỡ ngàng gật đầu. Doãn Lai Sinh quay về phía Phong Ấn vẫy tay: “Đúng lúc tiện đường, cứ để anh ấy đưa em về là được rồi, anh, Trình Trình, em đi trước nha.” Vừa dứt lời cô ấy liền xoay người đi xuống lầu trước.
Trước khi Lục Tử kịp trở mặt, Lôi Vận Trình đã đặt tay lên vai anh ta động viên: “Dù sao cũng tiện đường mà, đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận chứ.”
Lục Tự hừ lạnh một tiếng, đẩy tay cô ra: “Ngay cả phụ rể của Phong Ấn anh còn làm được thì còn điều gì mà anh không thể chịu đựng cơ chứ?”
Lục Tự xuống lầu, Doãn Lai Sinh đã nghiêng người dựa vào xe im lặng chờ anh ta, làn váy của cô ấy khẽ bay trong gió, vừa nghe thấy bước chân thì cô ấy đứng thẳng người quay đầu lại nhìn anh ta, ánh đèn mờ nhạt khiến cho gương mặt vốn lạnh lùng của cô ấy trở nên dịu dàng hơn.
Cô độc và kiêu ngạo.
Tại thời khắc đó, trong đầu Lục Tự đã hiện lên hai từ này.
Doãn Lai Sinh là người không nói nhiều, cho nên Lục Tự cảm thấy cô gái này rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức khiến anh ta không tìm được một đề tài nào để nói. Cả đường đi hai người không ai nói với ai tiếng nào. Trên người của bọn họ đều tản mát ra không khí “cấm người khác đến gần trong một ngàn dặm”, đặc biệt là Doãn Lai Sinh.
“Đến rồi.” Khi xe dừng trước một khu nhà đơn lẻ, Lục Tự chậm rãi dừng xe lại.
Doãn Lai Sinh không lập tức xuống xe ngay mà quay đầu nhìn anh ta chăm chú, ánh mắt xấc xược của cô ấy khiến Lục Tự nhướng mày: “Còn gì nữa sao?”
“Anh có nhân ra dụng ý của anh trai và Trình Trình khi giới thiệu chúng ta quen biết nhau không?”
Khóe môi của Lục Tự khẽ nhếch lên: “Biết.” Doãn Lai Sinh chính là món quà đặc biệt mà Phong Ấn đã chuẩn bị cho anh ta.
“Vậy thì tốt, tôi không có hứng thú với anh.”
“Như nhau thôi.”
“Được, vậy thì tạm biệt.” Trên mặt Doãn Lai Sinh không hề có một chút ý cười nào, cô ấy đẩy cửa xuống xe.
Bất chợt Lục Tự quay đầu trợn mắt, trong cùng một ngày, anh ta bị cùng một cô gái ghét bỏ những hai lần, cho dù toàn bộ phụ nữ trên thế giới này có chết sạch, anh ta cũng sẽ không cưới một ngọc diện la sát ngay cả mỉm cười cũng không biết về làm vợ.
…
Mãi cho đến lễ kết hôn, anh ta mới biết cô gái như thế cũng biết cười, mà còn cười rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến trái tim anh ta mềm mại.
Khi đi đón cô dâu với Phong Ấn, nếu không phải anh ta đã nhìn thấy trước chiếc váy của phụ dâu thì chắc rằng anh ta sẽ không nhận ra cô gái đang vô cùng phấn khởi bên cạnh Lôi Vận Trình chính là cô ấy.
Doãn Lai Sinh đặt hai bàn tay nhỏ nhắn trên ngực của Lục Tự rồi dùng sức đẩy anh ta ra khỏi cửa, cô ấy cong mắt nói với anh ta: “Không có tiền lì xì thì không được gặp cô dâu, mau đưa tiền lì xì ra đây.”
Lục Tự ngạc nhiên, hỏi Phong Ấn: “Đây là… Phụ dâu của Trình Trình?”
Phong Ấn chớp chớp mắt nói với anh ta: “Không sai, tớ đi cướp cô dâu đây, cậu lo phụ dâu đi.”
Phong Ấn đẩy Doãn Lai Sinh vào lồng ngực của Lục Tự, sau đó nhanh nhẹn lách người chuồn vào bên trong. Doãn Lai Sinh chán nản giậm chân, dáng vẻ đáng yêu của cô ấy như một đứa bé đang cáu kỉnh, không còn mang một chút dáng vẻ của cô gái lạnh lùng nữa, tròng mắt của Lục Tự như muốn nhảy ra ngoài.
Lễ cưới hôm đó vô cùng thành công, mãi cho đến lúc về khuya trọn một ngày mới kết thúc. Tiễn hết toàn bộ khách ra về, Phong Ấn mới thả lỏng người rồi vươn người mệt mỏi ôm Lôi Vận Trình kháng nghị: “Không ngờ đám cưới lại mệt