
nghiệp thuận lợi! Tự mình điều khiển nó!”
Vốn dĩ Phong Ấn đang cười, vì những lời nói này của cô, con ngươi của anh dần dần trở nên lạnh lẽo. “Trình Trình…”
Lôi Vận Trình nhảy đến bên cạnh anh, phấn khởi ôm lấy thắt lưng anh, chà tới chà lui ở trong lòng anh. “Cám ơn anh! Phong Ấn, cám ơn anh!”
Hai tay Phong Ấn vẫn không chạm vào cô, líu ríu giống như than khẽ, “Thật sự không phải anh đến để gặp em…”
“Em mặc kệ, dù sao anh cũng đã đến rồi, đã đến thì đã nói lên không phải anh không có một chút cảm giác nào với em.”
“Làm sao em biết được cảm giác anh đối với em là loại tình cảm em nghĩ?” Lời nói của Phong Ấn như một gáo nước lạnh dội vào cô, ngay sau đó lại là gáo nước thứ hai: “Em biết cái gì gọi là ‘ảo giác phi hành’ không? Đó chính là sự phán đoán và cảm giác không tương xứng của phi công đối với trạng thái phi hành thực tế, lúc bay nghiêng thậm chí là bay đảo ngược lại nhầm lẫn là bay ngang, biển cả lại nhầm lẫn là bầu trời, bởi vì cả hai đều là màu xanh, biết những điều này sẽ sinh ra hậu quả gì không?”
“…”
“Lúc em đã cho rằng càng lúc cách càng gần bầu trời, máy bay và cả em lao đầu vào biển, máy bay thì hỏng, con người thì mất.” Tiếng nói bình tĩnh của anh khiến tâm trạng Lôi Vận Trình càng lúc càng bình tĩnh hơn.
“…” Lôi Vận Trình ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, “Có phải anh muốn nói tình cảm em dành cho anh cũng là ảo giác hay không?”
“Không phải không có khả năng này.”
“Em xác định là không có!”
Phong Ấn cười nhạt, “Trên một phương diện nào đó, tự tin là điều vô cùng quan trọng đối với một phi công, một khi ở trên không phát sinh tình huống nguy hiểm, quyết định sinh và tử chỉ có vài giây mà thôi, nó buộc em không được có một chút do dự nào.”
Lôi Vận Trình hít thật sâu, nhìn thẳng vào anh, trong mắt cô hiện lên một thứ ánh sáng óng ánh. “Dựa theo cách nói của anh, vậy ngược lại, sao anh có thể xác định được việc anh không yêu em không phải là ảo giác?”
“…” Phong Ấn giương môi, lại một lần nữa không thể trả lời câu hỏi của cô.
Lôi Vận Trình vùi đầu vào ngực anh, ra sức hít hà hương vị trên người anh. “Chúng ta, ai không tin tưởng đối phương, vậy thì hãy phó thác nó cho thời gian được không? Bốn năm sau, nếu như em đúng như lời nói của anh, đối với anh chỉ là xúc động nhất thời thì em sẽ tự biết bản thân mình nên làm thế nào. Còn nếu bốn năm sau em vẫn là em, vậy anh có thể… cho em, cho chúng ta một cơ hội hay không? Thử, yêu em một lần.”
“Nếu như đến lúc đó anh kết hôn rồi thì sao?”
“…” Lôi Vận Trình nghẹn ngào, không nói gì rất lâu, cô hung hăng cắn mạnh vào ngực anh một cái, hài lòng nghe tiếng hít vào thật sâu của anh. “Anh nhất định phải đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao? Kết hôn muộn một chút sẽ chết à?”
Phong Ấn nhịn đau không khỏi cười rộ lên, xoa xoa tóc của cô. “Được rồi, để em nghĩ xem, bốn năm sau em gái niềng răng của anh sẽ có dáng vẻ như thế nào, sẽ càng đen hơn?”
“Chúng ta nói xong rồi đấy, anh phải chờ em bốn năm, không được kết hôn.” Lôi Vận Trình bặm môi nhìn anh, đáng yêu và xinh đẹp giống như một con búp bê.
Phong Ấn trầm ngâm, tiếp theo đó gật đầu. “Thật sự là một hiệp ước không bình đẳng.”
Lôi Vận Trình thỏa mãn cong mày lên, cô rút điện thoại ở trong túi anh ra, cầm lên, ấn ấn một dãy số, rất nhanh ở bên kia đã có người nhận.
“Gọi cái rắm gì, tớ đang có vụ án đây này!” Giọng điệu của Lôi Dật Thành vô cùng hung tợn, xung quanh anh ta ồn ào tiếng cãi vã.
Lôi Vận Trình cười hì hì, “Anh, gửi cho em một vài bộ mỹ phẩm chăm sóc da đi, phải là sáng da và chống nắng nhé, ghi sổ nợ cho bố.”
Lôi Dật Thành sửng sốt, cúi đầu nhìn số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, “Sao em lại dùng điện thoại của Phong Ấn? … Em không trốn học đi tìm cậu ta đó chứ?”
“Sao có thể, là anh ấy đến tìm em.”
Lôi Vận Trình đắc ý khoe khoang, Lôi Dật Thành trầm mặc một lúc sau đó bỗng nhiên thanh âm nổi giận truyền đến. “Giờ này đã mấy giờ rồi? Đừng nói với anh em không ở trường học mà lại quấn lấy cậu ta nhé! Đưa điện thoại cho cậu ta ngay!”
Lôi Vận Trình ở bên cạnh xấu hổ, Phong Ấn thở dài, nhận lấy điện thoại, “Anh Dật Thành, gần đây khỏe không? Tớ à? Đang ở khách sạn… Ăn một ít snack, bây giờ tớ muốn làm gì cậu cũng cản không được.”
Một bên Phong Ấn nhận điện thoại, còn một bên là Lôi Vận Trình đang đùa nghịch mô hình máy bay chiến đấu trong tay.
Ông trời cuối cùng cũng không phụ lòng cô, ít ra cũng đã cho cô có được một câu HỨA HẸN trân quý.
…
Phong Ấn đáp chuyến bay đi vào buổi sáng, ăn sáng xong thì anh đi, anh không để cô tiễn anh. Lôi Vận Trình ôm đầu gối ngồi nhà nghỉ ở vườn hoa bệnh viện, cô cầm chiếc máy bay nhỏ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây xanh thẳm, khóe môi cô không thể nào kiềm chế được mà cong lên.
Bốn năm, bốn năm, sẽ thoáng qua rất nhanh, chình là ở phía trước…
Lôi Vận Trình cúi đầu chôn mặt vào giữa hai gối: Cô làm sao có thể sống trong sự nhớ nhung da diết này, anh vừa mới đi, nỗi nhớ anh đã chất đầy trong lòng cô.
Buổi chiều, Phương Mặc Dương đến đón cô xuất viện, lúc gần đến trường học anh ta đưa mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu. “Cậu ấy vừa mới đ