
tâm của em, cũng
hy vọng sẽ có một ngày, có thể có một người chiếu cố em thật tốt, quan
tâm em, trân trọng em……”
Cô dùng một hơi nói nhiều như vậy, Quý Triết Nam lại từ đầu tới cuối
không mở miệng nói lấy một câu, tựa như anh đang nhìn một con khỉ nhỏ
diễn xiếc làm trò cho mình vui, biểu tình, cảm xúc căn bản không có gì
phập phồng.
Cô đột nhiên ngậm chặt miệng, đứng đối diện với anh, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, thời gian qua đã lâu, mới cứng miệng nói: “Em có thể thề,
bất kể là tinh thần hay thân thể, em chưa từng phản bội anh.”
“Bị hạ mê dược, em còn có thể xác định ý thức của mình là rõ ràng hay sao?”
Nếu một giây trước, Lương Tiếu Mạt còn có chút ảo tưởng về anh, thì
giờ phút này khi cô chính tai nghe thấy lời nói của anh, cả người hoàn
toàn choáng váng.
Chẳng lẽ anh hoài nghi đứa nhỏ trong bụng cô không phải là của anh?
Hồi tưởng lại lời nói của Quý Thừa Du ngày đó, cô đột nhiên ý thức
được một kết luận vô cùng đáng sợ, anh quả nhiên…… Từ đầu tới đuôi cũng
không hề tín nhiệm thứ tình cảm này.
Đột nhiên, Lương Tiếu Mạt nở nụ cười.
Đại khái từ ngày cô mới sinh ra đến bây giờ, đây là việc duy nhất mà cô cảm thấy muốn khóc còn khó hơn.
Giống như vừa giải thoát hai tay, không biết nên dùng từ nào mới hình dung được sự tuyệt vọng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy…… Ông trời đối
xử với cô thật sự không công bằng.
Làm cho cô yêu một người đàn ông như thế, khiến cô bạo gan thâm tình
đến vậy, cuối cùng đáp lại cô như vậy, cô còn có thể cưỡng cầu cái gì
đây?
“Có lẽ anh nói đúng, cục cưng trong bụng em thật sự không phải là của anh.” Mang theo tiếng cười tuyệt vọng dứt lời, cô thở dài một hơi,
dường như đã quyết định buông tay điều gì, “Anh tiếp tục làm việc đi, em không quấy rầy anh.” Xoay người, bộ dáng vô cùng cô đơn, đi khỏi tầm
mắt Quý Triết Nam.
Anh kinh ngạc ngồi tại chỗ, ảo não không phải vì cô nói đứa nhỏ có
khả năng không phải là của anh, mà do anh…… Vừa mới nói lời gì đó vô
cùng ngu xuẩn!
Anh muốn đuổi theo đi ra ngoài giải thích với cô, nhưng nghĩ lại, cho dù đuổi kịp, anh có thể giải thích cái gì?
Là muốn nói cho cô, mặc kệ đứa nhỏ có phải là của anh hay không, anh
đều vui vẻ nhận, còn có thể chăm sóc chu đáo cho cả hai mẹ con, hay là
nói cho cô…… Anh kỳ thật đã yêu cô, yêu đến mức trong mắt căn bản không
còn nhìn thấy ai nữa?
Quý Triết Nam! Uổng cho ngươi thông minh như thế thế, thì ra khi đối mặt với tình yêu lại ngây thơ giống như một đứa trẻ vậy.
***
“Sớm biết hai người sẽ rơi vào tình trạng này, lúc trước tớ không nên gọi cậu đi giúp tớ báo thù.”
Tâm tình thật không tốt Lương Tiếu Mạt, vào một đêm gió lớn dài liên
miên, gặp Trác Tĩnh Nhã đang làm tăng ca ở công ty cùng Hạ Khả Du luôn
thiếu ngủ, bắt được hai người họ.
Ba người vừa mới nhìn thấy mặt nhau, Lương Tiếu Mạt liền bắt hai người bọn họ nghe chuyện của cô đến phun cả mật vàng.
Liên tục hai mươi tám giờ không ngủ Hạ Khả Du, vừa nghe vừa chống
cằm, híp mắt, rất có khả năng giây tiếp theo sẽ rơi vào trạng thái ngủ.
Nhưng thật ra Trác Tĩnh Nhã đang nghe bạn tốt oán giận, cảm thấy thực áy náy.
Lúc trước nếu không phải cô không suy nghĩ đã quyết định, Mạt Mạt
cũng sẽ không vì giúp cô báo thù mà chủ động tiếp cận Quý Triết Nam.
Sau này cô nhìn nhận rõ ràng, chuyện lúc ấy bị Tô Lệ Nhi cướp đi bạn
trai tuy không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng hiện tại cô cũng đã tìm được
một người bạn trai thật sự yêu thương mình.
Cho nên khi cô thấy khuôn mặt u sầu của Lương Tiếu Mạt, mới có thể đau lòng và áy náy như vậy.
Lớn tiếng mắng tên hỗn đản Quý Triết Nam phải đến ba ngàn lần, thuận
tiện bỡn cợt dáng người của anh không đáng một đồng xong, tâm tình Lương Tiếu Mạt hậm hực suốt một buổi tối, rốt cục đã có được một chút giải
thoát.
Kỳ thật sau đó hồi tưởng lại sự kiện này, cô biết Quý Triết Nam thực
chất cũng không làm sai điều gì, anh chỉ phạm phải một căn bệnh chung
của đàn ông khắp mọi nơi thôi — khi gặp được tình yêu chân chính, sẽ
không thể bình tĩnh đoán biết chuyện thị phi.
“Mạt Mạt, nếu cần, tớ có thể tìm ông xã của cậu giải thích giúp cậu
một chút, mọi người là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu là dạng người gì,
chẳng lẽ Trác Tĩnh Nhã này còn không hiểu rõ sao? Lúc trước là tớ giật
giây cậu đi tiếp cận anh ta, chuyện này tớ cũng có trách nhiệm, tớ không hy vọng cậu bị Quý Triết Nam hiểu lầm là một người phụ nữ trăng hoa dễ
dãi, cho nên đứa nhỏ trong bụng cậu, căn bản không có khả năng là của
tên Quý Thừa Du kia, chuyện này, tớ nhất định phải tìm chồng của cậu nói rõ ràng……”
“Không cần.” Lương Tiếu Mạt tao nhã uống cà phê, lắc đầu, “Mặc kệ anh ấy nghĩ gì về tớ, tớ đã quyết định muốn cùng với anh ấy ly hôn.”
“Mạt Mạt, cậu không phải đã quá choáng váng đấy chứ, chẳng lẽ chỉ bởi vì sự hiểu lầm nho nhỏ này, cậu có thể dễ dàng ly hôn với người đàn ông mình âu yếm?”
Khi Trác Tĩnh Nhã biết được bạn tốt cư nhiên rơi vào lưới tình trong
quá trình câu dẫn “Trượng phu”, cùng lúc đó cô đang vui vẻ thoả đáng,
cũng hy vọng bạn tốt có thể được hạnh phúc giống mình.
“Nếu lúc ấy anh ta còn có thể nghĩ đến chữ