Old school Easter eggs.
Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322730

Bình chọn: 8.00/10/273 lượt.

ỉ cần em đừng làm nữ Đường Tăng hiện đại nữa, được không? Tôi thừa nhận, tôi chính là yêu nghiệt trộm tâm, trộm đi trái tim của vô số đồng bào phái nữ, nhưng mà, cầu xin đại sư không cần độ hóa tôi, bởi vì tôi hồ đồ ngu xuẩn không linh nghiệm bằng Tôn hầu tử."

Tiểu Huệ ra hiệu: "OK." Sau đó xoay người rời đi, cô cũng không phải là mẹ Kỷ Thiên Hàng, CMN, không có nghĩa vụ giáo dục anh. Dĩ nhiên Kỷ Thiên Hàng cũng không có cơ hội tiếp nhận giáo dục của lão mẹ, bởi vì mẹ cậu ấy mấy năm trước đã không còn. Có lời đồn đãi nói mẹ anh tự sát, nhưng Kỷ Thiên Hàng, tiểu tử này đối với chuyện này chưa bao giờ để ý qua, cho dù ngày đó, thời điểm nghe được mẹ anh không có tin tức, anh còn lấn ná ở nhà Tiểu Huệ cùng cô cãi vã.

Dù Tiểu Huệ muốn đem anh nghĩ thành "Đem bi thương chôn ở trong lòng không để cho người ta thấy" cái loại người này…, nhưng sau đó Kỷ Thiên Hàng vẫn như cũ làm theo ý mình, bộ dáng lãng tử, để cho Tiểu Huệ im lặng thăm hỏi.

Quả Táo trở lại liền chui vào phòng của Kỷ Thiên Hàng, nói cho oai là đi thăm. Ở trong phòng khách, Tiểu Huệ mắt hướng lên trời than: trời mới biết có phải hai người ở trong phòng tiến hành chuyện tình cấm trẻ nhỏ hay không. Khụ khụ, dĩ nhiên, đây là tâm cô còn tồn tại oán niệm đối với Kỷ Thiên Hàng thời điểm sinh ra ý tưởng hung ác, chẳng qua là ý nghĩ này cũng bôi nhọ Quả Táo Quân vô tội mà thôi.

Trong phòng, Quả Táo Quân ngắn ngủi nói "A, gian phòng rất tốt, rất rộng rãi, rất sáng ngời" mới bắt đầu dùng vài từ ngữ mơ hồ này, bỏ qua nó, cậu ấy tiến vào chính đề. Cậu ấy móc ra mấy tờ quảng cáo quay chụp để so sánh, chỉ vào động tác của người mẫu ở phía trên bức ảnh, kiên nhẫn giải thích: "Đơn giản mà nói, anh phải chụp mấy cái ngoại cảnh như thế này, còn có ở trong phòng chụp ảnh chụp mấy nội cảnh, anh yên tâm, động tác gì gì đó thì nhiếp ảnh gia sẽ dạy anh, anh chỉ cần tự mình trình diện thì mọi sự làm xong."

Ánh mắt Kỷ Thiên Hàng tập trung ở một tấm trong đó, chỉ thấy phía trên, một người đàn ông toàn từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần lót, hơn nữa độ cao của cái quần này chỉ đủ để che đậy bộ vị quan trọng, dọc theo bên cạnh còn mơ hồ có thể nhìn thấy mấy cọng lông tóc. . . . . . Khóe miệng cậu theo bản năng giật giật hai cái: "Ý của cậu là để cho tôi cởi đến trình độ này rồi cho người ta quan sát?"

Quả Táo Quân chân chó mà cười: "Anh đừng nhìn hình ảnh bỉ ổi này, thật ra thì thời điểm thực tế chụp ảnh không có thấp như vậy, anh yên tâm, các biện pháp an toàn tuyệt đối đúng chỗ, hơn nữa quan hệ giữa tôi và đạo diễn cũng không tệ lắm, đến lúc đó chỉ cần anh không muốn cởi, tôi sẽ giúp anh nói với đạo diễn." Cậu chú ý nét mặt của Kỷ Thiên Hàng, nhìn thấy anh hình như còn rất không hài lòng, lại tiếp tục đưa ra điều kiện: "Nếu như anh thật sự không muốn chụp hình, anh có thể trực tiếp đi, ai cũng không ngăn được anh, không phải sao?"

Kỷ Thiên Hàng nhẹ nhàng để xuống hình: "Tôi không nhớ rõ, tôi đã đồng ý với cậu là đi chụp hình nhỉ?"

Quả Táo Quân khóc mau: "Đại ca, không chơi chỉnh người như vậy, em đều đã cùng đạo diễn lập Quân Lệnh Trạng rồi, nếu như ngày mai anh không xuất hiện, em thật sự sẽ chết rất thê thảm, anh coi như phát tấm lòng vàng, giải cứu một người nơi nước sôi lửa bỏng nhé." Nói qua, cậu còn kéo quần áo của Kỷ Thiên Hàng càng không ngừng đung đưa qua đung đưa lại.

Kỷ Thiên Hàng nhíu mày: "Cậu có thể cho tôi ưu đãi gì, không cần nói thù lao với tôi, thứ này không đủ hấp dẫn người."

Nói đến đây, Quả Táo Quân nở nụ cười, con ngươi cậu vòng vo gần nửa vòng, nhỏ giọng nói một câu, chính là những lời này khiến Kỷ Thiên Hàng ngầm hiểu rồi cười lớn, không khỏi cảm thán: "Được, thứ này được, đồng ý!"

Quả Táo Quân thở ra một hơi thật dài, vì bảo vệ chén cơm của cậu, cậu cũng chỉ có thể lừa gạt người khác thôi.

"Quả Táo Quân, mau mau sửa sang xong quần áo ra ngoài." Tiểu Huệ ở ngoài cửa gọi với.

Cả đời này, để cho cả người Quả Táo chấn động không dứt, điển hình là bộ dạng có tật giật mình, cậu vội vàng dặn dò Kỷ Thiên Hàng, sau đó thặng thặng thặng chạy ra ngoài, tiếp nhận triệu kiến của chủ cho thuê nhà.

Kỷ Thiên Hàng nằm ở trên giường chính mình sửa sang sắp xếp để thích ứng, ừ, mặc dù không có mùi người khác, nhưng ngủ vẫn vô cùng thoải mái. Lúc này, anh lấy điện thoại di động trong túi quần ra, một cái di động tắt máy mấy ngày.

Vừa khởi động máy, hơn mười cuộc gọi cùng với hơn trăm tin nhắn thay nhau oanh tạc điện thoại di động, liếc qua, có trong nhà, có bạn bè, có đồng nghiệp, dĩ nhiên còn có phụ nữ. Người nhà muốn anh đi về nhà, đồng nghiệp hỏi anh chuyện công tác, phụ nữ. . . . . . Tìm anh chuyện liền phức tạp rồi.

Có một tin nhắn khiến anh chăm chú nhìn thêm: Kỷ Thiên Hàng, lần này cậu lại muốn biến mất bao lâu vậy, cậu không về, viện trưởng thật sự muốn đánh chết tôi rồi. PS: Nghe bác trai nói rằng có ý nghĩ muốn khóa thẻ tín dụng của cậu đó.

Anh nở nụ cười: lão già này đúng là buồn cười, nhiều năm giao thủ như vậy rồi vẫn còn không chịu hết hy vọng, rốt cuộc lại muốn sử dụng chiêu khóa thẻ tín dụng, chẳng lẽ ông ấy không biết nguồn gốc k