XtGem Forum catalog
Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322763

Bình chọn: 9.5.00/10/276 lượt.

nợ của anh, anh nợ tôi đấy!"

Kỷ Thiên Hàng cảm thán: "Haizz, tính khí của cô nương như em, nếu không đi theo anh, người nào chịu. . . . . ."

Chữ "Chịu" của anh còn chưa biến mất đã bị Tiểu Huệ đập quả táo, ngay sau đó tiếng kêu rên: Giang cô nương, lỗ mũi ca ca đây bị đứt thì em phải chịu trách nhiệm. . . . . .

Hết chương 8 Lệ Toa rất mạnh, cô mời ba người ở chung một nhà đến nhà hàng Tây ăn một bữa, chỉ là giá cả kia lại hù Quả Táo phải rụt cổ lại. Vừa về đến nhà, Quả Táo Quân liền cảm thán một câu: "Đầu lưỡi rẻ tiền của tôi thật sự là ăn không vô thứ đồ vật cao cấp đó, vẫn là mì ăn liền thích hợp với tôi hơn." Nói xong, cậu ấy liền chui vào phòng bếp nấu mì cho mình.

Lệ Toa cau mày, không hiểu hỏi: "Anh ấy đây là thế nào?"

Tiểu Huệ và Kỷ Thiên Hàng liếc nhau một cái, cười, hai người trăm miệng một lời nói: "Bị đả kích rồi."

Lệ Toa chỉ lỗ mũi mình, nhẹ giọng hỏi: "Tôi?"

Mặc dù là nhẹ giọng, nhưng Quả Táo Quân trong phòng bếp vẫn nghe được, cậu dừng một chút mới lấy tay hung hăng bấm trên đùi mình một cái, thầm mắng: mày thật là không có tiền đồ, ăn cái gì không ăn lại đi ăn mỳ ăn liền, cố tình giày vò phải không?

Mà bên ngoài phòng bếp, Tiểu Huệ và Kỷ Thiên Hàng song song gật đầu, ám chỉ Quả Táo Quân đúng là lòng tự ái bị tổn thương, hiện tại vô cùng cần an ủi.

Lệ Toa trấn định nói: "Vậy tôi đi theo anh ấy nói chuyện một chút."

Tiểu Huệ cười ngồi ở trên ghế sô pha, mở ti vi, sau đó khoan thai tự đắc xem ti vi, cô lại nhìn hai mắt Kỷ Thiên Hàng, liếc mắt nhìn, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Cuối cùng cô thật sự không nhịn được nữa, ôm cái gối, cười đến mức không đứng thẳng lên được: "Đại ca, anh tạo hình thật sự rất tuấn tú! Vô cùng đẹp trai! Anh không biết vừa nãy ở trong phòng ăn, phục vụ sinh nhìn anh mấy lần đâu, đoán chừng là bị phong thái của anh mê hoặc rồi."

Kỷ Thiên Hàng đoạt lấy gối ôm của cô, nắm ở trong tay giày vò một phen, tốt một phen giày xéo, ánh mắt thế nhưng rõ ràng vẫn là dịu dàng.

Tiểu Huệ lên tiếng nhắc nhở: "Đại ca, lưu ý vật trong tay, ngộ nhỡ làm hư, anh thật sự không đền nổi đâu."

Kỷ Thiên Hàng chỉ lỗ mũi mình, cười như không cười: "Em nói là mặt của tôi đẹp trai, hay là nói băng keo cá nhân nhỏ màu hồng phấn trên mũi tôi đẹp trai?"

Được rồi, giờ phút này trên lỗ mũi Kỷ đại ca dán một băng keo thật đáng yêu, đó là Tiểu Huệ đặc biệt mua từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu "Biếu" anh. Hay là vẫn muốn cảm tạ Quả Táo thuê nhà cô đập tốt, vừa vặn nện ở trên sống mũi người khác. Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ cười giống như Hoa nhi: "Bản thân cũng rất đẹp trai, dán lên cái này càng thêm là người gặp người yêu thích xe thấy xe bể bánh."

Kỷ Thiên Hàng nhắm mắt lại thở dài một hơi: "Giang cô nương, em cũng đừng chơi tôi, sống mũi tôi bị thương chảy máu, em cho là tôi dán băng keo cá nhân là muốn làm cái gì, không phải nên nhét bông sao?"

Tiểu Huệ cười: "Lỗ mũi của anh sớm đã không còn chảy máu, lãng phí bông làm gì, nếu anh không thích vật này, cứ xé đi, tôi cũng không có cầu xin anh mang theo vật này đi ra ngoài gặp người á."

Đại ca nào đó sờ soạng gì đó trên lỗ mũi một cái, nhếch miệng cười một tiếng: "Thôi, giữ lại, xem đó như là ấn ký em yêu tôi."

Tiểu Huệ nhìn anh chằm chằm nửa ngày: "Đại ca, tôi vẫn nói câu kia, từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ giống như anh."

Kỷ Thiên Hàng che ngực, vẻ mặt bi thương: "Đầu năm nay nói thật cũng không có người tin, thật là bi ai."

Lời vừa nói ra lại làm cho Tiểu Huệ liên tiếp xem thường.

Lúc này động tĩnh trong phòng bếp hơi lớn, Quả Táo Quân bịch bịch chạy đến, khi qua phòng khách, dừng một chút, oán giận mà nhìn chằm chằm vào hai người đang đùa giỡn, gầm rú: "Các người rốt cuộc nói cái gì với cô ấy, thật là bị nhóm các người làm cho tức chết!"

Sau đó Kim Lệ Toa cũng đi ra, cô có vẻ bình tĩnh: "Anh ấy điên rồi, các người đừng để ý đến anh ấy." Nói xong, đang muốn trở về phòng, cô lại xoay đầu lại nghi ngờ hỏi một câu: "Hai người các người là?"

Biết Kim Lệ Toa muốn hỏi cái gì, Tiểu Huệ vội nói: "Tôi và anh ấy không có gì."

Kỷ Thiên Hàng cười đem tay khoác lên trên vai cô, chỉ cười không nói.

Kim Lệ Toa “xì” cười một tiếng: "Tôi chỉ là hỏi các người, vốn định suốt đêm xem ti vi ư, Tiểu Huệ, cậu khẩn trương cái gì." Nói xong cô liền ngáp một cái, trở về phòng.

Kỷ Thiên Hàng vỗ bắp đùi cười lên tiếng, lặp lại lời của Kim Lệ Toa: "Tiểu Huệ, cem khẩn trương cái gì. . . . . ." .

Tiểu Huệ nhốn nháo: hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, thế nào mỗi một người đều gài bẫy mình? Mình nói sai cái gì sao? Cô ưỡn thẳng sống lưng, sức mạnh tràn đầy, hô một tiếng: "Kỷ Thiên Hàng, tôi CMN thực sự không có quan hệ với anh!"

Kỷ Thiên Hàng nén cười làm bộ bình tĩnh: "Không quan hệ thì có thể thành lập quan hệ."

Khói thuốc súng tràn ngập, thời điểm một cuộc đại chiến lại sắp tới, rốt cuộc một cú điện thoại thành công giải cứu hai người.

Tiểu Huệ cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy mã số này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đen, bên kia, Kỷ Thiên Hàng còn hỏi là ai.

Cô nhảy vọt qua đùi Kỷ Thiên Hàng, vào phòng