
e khoang, cô nhíu mày, khinh bỉ liếc Tiểu Phong Tử một cái: "Em trai nhỏ à, chạy bằng điện nên chơi giống như tôi đó, hiểu không?"
Tiểu Phong Tử lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn: "Không hiểu."
Tiểu Tiết vỗ trán: "Cậu thật đúng là Đ. . . . . ." Một chữ đần còn chưa ra khỏi miệng, cô liền ý thức được người thân công kích, vì vậy sửa lại từ văn nhã hơn, "Thật là, trẻ con không thể dạy! Được rồi, chị đây sẽ dạy chú em."
Nói xong, cô liền đem Tiểu Phong Tử kéo qua, sau đó đem hộp điều khiển nhét vào trong tay cậu ấy, một ngón tay một ngón tay điều chỉnh vị trí, cô vừa sờ mó vừa giảng giải: "Chạy bằng điện, cảnh giới cao nhất chính là người máy hợp nhất, mười ngón tay đều đặt ở vị trí mau lẹ nhất, không chút do dự, toàn lực đánh ra, đánh kẻ địch một kích trí mạng!"
Tiểu Tiết tận chức tận trách một lão sư tốt, theo tay cô đem tay Tiểu Phong Tử giáo dục là có thể thấy được.
Chỉ là Tiểu Phong Tử hiển nhiên có chút phân tâm, bởi vì Lão sư áp sát quá gần rồi, khóe mắt của cậu vô ý liếc cảnh tượng trong cổ áo cô —— thế nhưng không mặc áo lót —— có chút làm cho người ta huyết mạch căng phồng. Cậu run một cái, vội vàng đem ánh mắt lấy ra, mà lúc này trên tay lại nặng nề bị đánh xuống. Cậu vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Tiết trợn mắt nhìn.
Tiểu Tiết bất đắc dĩ, cô lần thứ N điều chỉnh ngón tay Tiểu Phong Tử thất bại, cô chỉ muốn phối hợp trên tay Tiểu Phong Tử trợ giúp cậu đánh điện tử, lúc này thân thể của hai người càng thêm chặt chẽ gần như dán tại một nơi rồi. . . . . .
Tiểu Phong Tử vừa run lên hai run, mặt của cậu đỏ, bên tai cũng đỏ, chỉ có thể ho nhẹ hai tiếng: "Cái đó, Tiểu Tiết đúng không, tôi hiểu rồi, tự tôi là là tốt rồi, thật."
Tiểu Tiết cũng không quay đầu lại mà rống lên với cậu: "Chớ quấy rầy, tiểu quái lập tức sẽ đến đây, cậu tốt nhất nhìn chi đây làm thế nào đánh bại nó."
Kỷ Thiên Hàng tựa vào cửa, thưởng thức, sau đó đối với bạn học Tiểu Huệ theo sau nhỏ giọng nói: "Em thật sự cảm thấy bạn học của em có hứng thú đối với anh không?"
Tiểu Huệ từ phía sau lưng nhìn tình cảnh em trai và bạn học cũ gắn bó kề cận bên nhau đánh điện tử, trong nháy mắt có cảm giác hỗn loạn: quan hệ này cũng quá phức tạp, Tiểu Tiết bắt cá hai tay? Kỷ Thiên Hàng còn cùng người không việc gì nói giỡn?
Chỉ là cô lo lắng nhất vẫn là Tiểu Phong Tử nhà mình, tại sao lại bị cuốn vào bên trong nghiệt duyên rồi hả. Vì vậy sốt ruột bảo vệ em trai, khí phách hô: "Tiểu Phong Tử, đứng nghiêm! Di chuyển về phía sau!"
Nghe được một kẻ điên ra lệnh, từ từ đứng lên, như người máy cứng đờ xoay người. Chân phải vừa nhấc, hướng chân trái khẽ dựa, ngay sau đó giơ tay phải lên chào.
Tiểu Tiết bị đụng ở một bên, nhìn tư thế tiêu chuẩn quân nhân của Tiểu Phong Tử, trong lòng nhất thời dâng lên một loại tình cảm ngưỡng mộ: đầu năm nay, người đàn ông đáng yêu như vậy thật là hiếm á. . . . . .
Tiểu Huệ hài lòng mỉm cười, đi tới đáp lễ, sau đó ôm lấy cậu, dùng sức vỗ hai cái: "Cũng may, còng không quên trước kia chị dạy em."
Tiểu Phong Tử bị vỗ phải ho mạnh hai tiếng, ngây thơ cười một tiếng: "Lọ Lem dạy, em làm sao dám quên."
Kỷ Thiên Hàng nhìn hai người này, ánh mắt dần dần sắc bén, người nào đó chân đứng không vững, vị chua trượt xuống nhảy lên . . . . . . Quá chua! Ngày này Tiểu Tiết dính lại dính, rốt cuộc dính đến mức Tiểu Huệ gật đầu để cho cô ở trong phòng này mấy đêm, nhưng vì vậy ký kết giao kèo bất bình đẳng là: muốn ở có thể, phòng trống không có, chỉ có thể ở chung một gian phòng với Tiểu Huệ, quá đáng hơn là, tiền thuê thu theo, ngày thứ nhất theo giá thị trường, ngày thứ hai thêm một trăm, ngày thứ ba thêm hai trăm. . . . . . Cứ thế mà suy ra.
Tiểu Tiết ngồi ở bên giường sử dụng ánh mắt "Thân thiết" ân cần thăm hỏi Tiểu Huệ, khẽ nhắm hai mắt lại, còn nhấp nhanh bờ môi, còn hai cái tay nắm thành quả đấm, những thứ vô cùng tinh tế biểu đạt tâm tình lòng đầy căm phẫn của Tiểu Tiết vào giờ phút này.
Tiểu Huệ không quan tâm tới cô, dọn dẹp một cái chăn trực tiếp ném lên giường, bình tĩnh nói: "Bản thân vẻn vẹn thôi."
Ánh mắt Tiểu Tiết ở trên giường quét một vòng, khóe miệng co quắp hai cái: "Cậu thật không ngại để cho tớ cả à, nhìn giường của cô nương cậu, cùng chỗ đổ rác có khác biệt gì."
Tiểu Huệ đang dọn dẹp vật lẫn lộn trải ở trên giường, nghe xong lời này, lông mày cô vừa nhấc: "Sự khác biệt chính là, cậu ngủ nơi này tớ cần tiêu tiền, đi ngủ chỗ đổ rác không cần tiền. Ừ, theo góc độ lợi ích kinh tế thực tế mà nói, tôi rất ủng hộ cậu đi."
Tiểu Tiết nổi giận: "Cậu không có lương tâm, thật vất vả tớ mới sang đây nhìn cậu...Cậu cứ như vậy đối với tớ sao?"
Tiểu Huệ: "Đến nhìn tớ sao? Không phải nhìn Kỷ Thiên Hàng sao?"
Tiểu Tiết khẽ mỉm cười: "Hắc hắc, thuận tiện nhé, ai bảo hai người dính vào nhau giống như cái cân không rời quả cân."
Cuối cùng đem đồ đạc sửa sang thu thập lại, không gian trên giường cuối cùng cũng miễn cưỡng có thể chứa đựng hai cái chăn, hai người rồi. Tiểu Huệ đi ra cửa mấy bước, chỉ là đi vài bước lại lộn trở lại. Cô đứng ở trước mặt Tiểu Tiết, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu và Kỷ Thiên Hàn