
g kêu: "Huệ Huệ, em thật quá xử oan anh rồi, đồ của anh đưa em đều là anh . . . . . . ừ, tính tiền."
Tiểu Huệ cầm một bộ áo đầm màu vàng nhạt bó sát người, ném bên cạnh Kỷ Thiên Hàng, nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy, anh tính tiền, chỉ là vốn muốn đưa cho bạn gái của anh? Được rồi, hiện tại tôi phải thay quần áo, làm phiền anh đi ra ngoài."
Cuối cùng Thiên ca cũng bị đuổi ra phòng của Tiểu Huệ, anh ghé vào cửa gõ vài cái, Tiểu Huệ ở trong phòng cũng không đáp lại anh. Bởi vì Tiểu Huệ nhớ tới chuyện tình thật lâu trước đây để cho cô nổi trận lôi đình.
Mỗi năm thời điểm cô sinh nhật, Thiên ca không có tim không có phổi ném cho cô một cái đồng hồ đeo tay, nói anh cầm đồng hồ nữ sinh cũng không dùng nên sẽ đưa cho cô. Tiểu Huệ còn tưởng rằng lương tâm Thiên ca trỗi dậy, kết quả ngày thứ nhất mang theo đồng hồ đeo tay, liền gặp phải một nữ sinh cứng rắn ép Tiểu Huệ đem đồng hồ đeo tay trả lại cho mình. Tiểu Huệ còn cùng người nọ vì vấn đề quyền sở hữu đồng hồ mà cãi thật lâu, cho đến khi có bạn học chính nghĩa ngôn từ chứng minh: quả thật Kỷ Thiên Hàng cùng nữ sinh này đi rất gần, hơn nữa mang theo nữ sinh đi qua tiệm đồng hồ. . . . . . Tiểu Huệ đập đồng hồ đeo tay kia tại chỗ, cũng vì vậy các bạn học trong lớp rơi xuống một cái "Mỹ danh" nữ bạo lực. Kết quả sau khi Thiên ca nghe nói chuyện này vẫn còn chạy tới trêu chọc khiêu khích, nói cái gì mà đáng tiếc cho cái đồng hồ kia, Tiểu Huệ tức giận nửa tháng không có nói chuyện với anh.
Tiểu Huệ ngã xuống giường, đem trần nhà tưởng tượng thành gương mặt một người nào đó muốn bị ăn đòn, sau đó hung trợn mắt nhìn chằm chằm, oán khí phát tiết lại bị khơi mào dậy. Cuối cùng, điện thoại vang lên, là chủ nhiệm phòng làm việc, Tiểu Huệ thu hồi tâm tình, đành phải rất hầu hạ.
Chủ nhiệm cười nói: "Tiểu Huệ à, nhà trai đã ra cửa, cô cũng chuẩn bị một chút đi thôi, nhớ mặc chính thức điểm."
Tiểu Huệ chỉ có thể trả lời vâng vâng dạ dạ, bởi vì chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên đã kết hôn có đứa bé, bình sinh một chuyện vui nhất chính là giới thiệu đối tượng cho cô nương trẻ tuổi, theo cô cách nói là "Tôi giới thiệu mười trong đó có chín đôi là thành". Mà khi làm việc cùng phòng các cô gái đều lập gia đình và lập gia đình, sinh con và sinh con, còn có thề cả đời làm lão bà cô, chủ nhiệm liền đem mục tiêu chuyển sang Tiểu Huệ. Tiểu Huệ thở dài một hơi. . . . . .
Cửa, Tiểu Tiết lôi kéo Thiên ca làm một ngày N lần khuyên bảo, chủ đề chính là "Cùng tôi trở về đi thôi", cô cũng không có biện pháp, Viện Trưởng đại nhân ngày ngày điện thoại thúc giục, vẫn dùng tiền đồ của cô để uy hiếp.
Thiên ca bất đắc dĩ: "Ngoan, cô bảo viện trưởng gọi điện thoại cho tôi, tôi nói phục ông ấy."
Rốt cuộc Tiểu Tiết thở dài một hơi: "Đại ca, anh nói sớm tí, như vậy thì tôi cũng vậy cũng không cần đi thật xa xôi để đuổi tới rồi."
Thiên ca nhướng mi một chút: "Đây không phải là vô cùng tốt, nếu không cô và Tiểu Phong Tử gặp thế nào? Tiểu Phong Tử, cậu thấy đúng không?"
Tiểu Tiết chợt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tiểu Phong Tử đứng ở sau lưng, cô trợn mắt nhìn Thiên ca vài cái, để thể hiện bất mãn của cô.
Tiểu Phong Tử cũng rất bình tĩnh đáp một câu: "Anh rể, vừa mới rồi em thấy Lọ Lem ăn mặc thật xinh đẹp đi ra cửa. . . . . ."
Thiên ca lập tức đứng lên: "Cái gì?" Chợt anh nhớ tới mới vừa rồi Tiểu Huệ nói muốn mặc quần áo, còn có một vài bộ váy, cô mặc xinh đẹp như vậy đi làm gì? Thiên ca nhất thời khẩn trương.
Vẻ mặt Tiểu Phong Tử vô cùng thành khẩn : "Lúc anh và Tiểu Tiết nói chuyện, em còn nghe chị ấy nói là đi xem mắt. . . . . ."
Cậu vừa nói xong liền nhìn thấy Thiên ca nắm áo khoác lên chạy đuổi theo.
Tiểu Tiết chỉ cảm thấy có một trận gió từ trên mặt thổi qua, cô không thể tin hỏi: "Lọ Lem xem mắt? Không phải chứ?"
Tiểu Phong Tử nở nụ cười: "Chúng ta đi chơi điện tử đi, tôi còn không có học được đấy."
Tiểu Tiết có chút sửng sốt, làm sao nhìn Tiểu Phong Tử cười có điểm quái lạ thế này.
Tiểu Phong Tử cười đến càng chân thành rồi, cậu tuyệt đối sẽ không nói cho Tiểu Tiết, chuyện xem mắt vừa rồi là do cậu bịa chuyện, nguyên nhân à, chính cậu biết là được. Dĩ nhiên cậu cũng hi vọng anh rể cố gắng hơn, không cần phụ công mình tạo cơ hội cho bọn họ.
. . . . . .
Thời điểm Thiên ca chạy đuổi theo, Tiểu Huệ vừa lúc ngồi lên xe taxi, anh tay mắt lanh lẹ mở cửa bên kia ra.
Tài xế quay đầu nhìn bọn họ một cái: "Hai người các người đều là đi khách sạn Quân Viên sao?"
Nhìn khuôn mặt vô sỉ của Kỷ Thiên Hàng, Tiểu Huệ thật muốn một cước đạp anh xuống. Chỉ là trước mặt người ngoài, cô vẫn khống chế tính khí, ôn tồn hỏi anh muốn đi nơi nào.
Thiên ca nhếch miệng cười một tiếng: "Cũng giống em."
Tài xế ngầm hiểu, lái xe đi, nghĩ thầm: vậy đại khái là một đôi tiểu tình nhân giận dỗi đi, đầu năm nay người trẻ tuổi liền yêu mù quáng giày vò nhau, haizz. . . . . .
Thiên ca tỉ mỉ quan sát trang phục của Tiểu Huệ, chỉ thấy áo đầm màu vàng nhạt đem vóc người xinh đẹp của cô làm nổi bật lên. Cổ áo còn mơ hồ có thể nhìn đến sự nghiệp tuyến đầu, theo đường cong xuống, váy ở trên eo buộc chặt đường cong, bởi vì