Old school Easter eggs.
Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Mướn Phòng Rồi Lên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323450

Bình chọn: 7.00/10/345 lượt.

đi theo đồng nghiệp đi tham gia các loại party, rượu gì đi, KTV, Gym, thậm chí cắt thịt đi làm thuỷ liệu pháp. . . . . . Lúc không lên lớp, thì càng giành nhiều thời gian đi quán cà phê hoặc là tiệm sách.

Khi lại lần nữa đi trường học vồ hụt, Thiên ca sâu sắc tự xét, có phải chuyện tình của mình đối với Tiểu Huệ còn chưa đủ hiểu rõ hay không? Vì vậy ánh mắt của anh rơi vào trên người Tiết cô nương đang muốn len lén chạy ra ngoài: đứa nhỏ này cùng Tiểu Huệ ở chung một gian phòng, khẳng định cô ấy biết một ít chuyện của Tiểu Huệ.

. . . . . .

Sau giữa trưa, phòng cà phê, Tiểu Huệ nhìn đồng hồ tay một chút, hẹn Tiểu Tiết qua uống trà chiều, kết quả đã qua nửa giờ rồi, nha đầu này còn chưa tới.

Cô ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ thì nghe được tiếng bước chân, cố ý xệ mặt xuống quở trách: "Cậu có một chút quan niệm về thời gian hay không, chẳng lẽ cậu không hiểu việc cùng người ta ước hẹn đến trễ là một việc thất lễ sao?"

Vậy mà lời nói ra, trong nháy mắt, cô hối hận, bởi vì đứng trước mặt cũng không phải là Tiểu Tiết, mà là một người đàn ông, một người đàn ông mặc tây trang đeo caravat.

"Xem ra em đang đợi người nào, để ý tôi ngồi xuống sao?" Giọng nam trầm thấp có từ tính, ở chỗ ấm áp sáng rỡ này, sau giữa trưa có loại xúc cảm mê người rất giống cà phê.

Tiểu Huệ đứng thẳng vai, ý bảo đối phương ngồi xuống: "Trịnh tiên sinh, lần trước thật ngại quá."

Trịnh Nhân Xuyên khẽ mỉm cười, vừa rồi anh đi ngang qua phòng cà phê này thì thấy được Giang Tiểu Huệ nâng má đi vào cõi thần tiên, ánh mặt trời hắt lên trên mặt cô có loại cảm giác rất ấm áp, anh không nhịn được liền cúp điện thoại rồi vào quán cà phê. Anh đang ngồi đối diện trên bàn mấy phút, gọi một ly cà phê, nhìn cô sẽ có phản ứng gì. Đương nhiên là hi vọng cô lúc nào thì có thể phát hiện mình, sau đó anh rất tự nhiên đi tới chào hỏi, kết quả mắt cô nương này vẫn nhìn thẳng, phối hợp với cõi tiên. Được rồi, anh chỉ có thể tự mình đi tới trước mặt cô.

"Trịnh tiên sinh?" Tiểu Huệ lặp lại câu gọi đem suy nghĩ của người đàn ông đối diện thu lại.

Anh ta nở nụ cười xin lỗi: "Có chút việc phiền lòng, vừa rồi mất hồn thật có lỗi."

Tiểu Huệ bật cười: "Một so một đều rồi."

"Cái gì?"

"Tôi nói thật xin lỗi, anh cũng thế, vậy là huề."

Trịnh Nhân Xuyên mỉm cười, lại bày tỏ không ủng hộ: "Huề sao? Thật ra thì tôi rất muốn tiếp tục, chúng ta vẫn chưa xem mắt xong."

Tiểu Huệ nhìn chòng chọc hai mắt Trịnh Nhân Xuyên, hình như là đang phân tích xem anh có bao nhiêu phần đùa giỡn. Chỉ là hiển nhiên đây là một người đàn ông thành thục lịch lãm dư dật, cho nên động cơ của anh ta không dễ đoán.

Tiểu Huệ nghiêng đầu: "Tùy tiện, nếu như bây giờ anh rảnh rỗi, có thể bắt đầu."

Trịnh Nhân Xuyên giữ vững nụ cười: "Em cảm thấy đây là một hạng nhiệm vụ, cùng xong rồi còn có người tiến cử cho tôi một cái công đạo?"

Tiểu Huệ nghe nói như thế, thu hồi khuôn mặt tươi cười: "Trịnh tiên sinh, lão ngài thật là Hỏa Nhãn Kim Tình, anh cũng đã nói rõ như vậy rồi thì tôi cũng không muốn vòng vo. Trước mắt tôi vẫn chưa có ý định lập gia đình, cuộc sống độc thân đối với tôi mà nói thì tự do hơn."

Nhấp một ngụm cà phê, Trịnh Nhân Xuyên chậm rãi đọc hai chữ "độc thân", sau đó khóe miệng lướt qua một đường cong ý vị sâu xa, tương tự với tự nhủ nói: "Hoá ra là như vậy." Khó trách Kỷ Thiên Hàng không lo lắng như vậy.

Tiểu Huệ không biết nét mặt kia của người đàn ông đối diện là có ý gì, chẳng qua là cảm thấy anh ta là người đàn ông rất từng trải, anh ta phải ba bốn mươi tuổi đi, nghe nói sự nghiệp thành công, thân thể cũng không có bệnh tật, hơn nữa ngoại hình đoan chính, cũng không có thiếu sót gì. Theo lẽ thường mà nói, người đàn ông như vậy phải là hàng dễ bán. Tiểu Huệ tệ hại hứng thú mà nghĩ: người đàn ông này nhất định là có chút vấn đề, không phải phương diện kia không được chính là trong lòng không bình thường.

Ở trên thương trường học xong tùy mặt gửi người nên Trịnh tiên sinh một mực quan sát cô gái đối diện, suy tính xem cô có phù hợp điều kiện của mình hay không, dĩ nhiên ở thời điểm cân nhắc vô ý quan sát được loại vẻ mặt cười trộm của cô, anh có chút đoán được cô đang cười cái gì. Được rồi, xem ra anh rất cần thiết giới thiệu cặn kẽ về mình.

Ngay tại lúc anh ta muốn mở miệng nói gì, Tiểu Huệ đột nhiên đứng lên, sắc mặt nhất thời đen xuống. Xem bộ dáng này là gặp phải người phiền toái gì, trong đầu Trịnh Nhân Xuyên hiện lên ba chữ Kỷ Thiên Hàng. Mà khi anh ta quay đầu lại lại phát hiện người đàn ông mặc chính trang thẳng tắp, đeo kính đen.

Tiểu Huệ vội vàng thu thập xong đồ, lên tiếng chào liền rời đi.

Trịnh Nhân Xuyên đã hỏi cô có cần cùng đi hay không, cô buông lỏng mà cười một chút: "Không cần, đó là bạn của tôi." Chỉ là Trịnh Nhân Xuyên chú ý tới nét mặt cô có chút khẩn trương, đây cũng không phải là hai chữ “bạn bè” là có thể giải thích được.

Anh ta ngồi tại chỗ tiếp tục uống cà phê, nghĩ tới mình không phải nên đi anh hùng cứu mỹ nhân sao, chỉ là nghĩ thì nghĩ, anh ta không hành động. Dù sao đây chỉ là người chưa từng thấy qua mặt mấy lần, hơn nữa cũng không phải cô gá