
đành đi ra. Nàng hiểu được, hắn đang muốn bảo vệ hạnh phúc của hai người chăng?
Nhưng mà, lời đồn này tới thật nhanh, không hiểu là do ngoài ý muốn hay do người có ý đồ tung ra. Nếu Hàn Mộc Hủ làm phò mã thì ai sẽ được lợi? Lê Thấm có chút nghi ngờ, không biết có phải nàng đã nghĩ nhiều hay không?
Mộc Tử Ảnh đem sắc mặt không ngừng biến hóa của Lê Thấm ghi vào đáy mắt, cong môi cười cười, “Xem ra Thấm Nhi cũng không ngốc đâu, mới vừa rồi hẳn đang suy nghĩ xem vì sao mới chỉ ngắn ngủi hai ngày mà lời đồn này đã truyền khắp kinh đô rồi?”
Lê Thấm ngẩng đầu, cười đến xấu xa, “Nếu chàng chỉ cho ta là một con thỏ trắng đơn thuần thì đã quá sai rồi. Nhưng mà bây giờ chàng có hối cũng không kịp nữa rồi. Đã leo lên thuyền của ta thì không thể đổi ý đâu.”
Mộc Tử Ảnh cười khẽ, buông tiếng thở dài, “Xem ra ta đường đường là quốc sư dưới một người trên vạn người mà cũng có ngày tính sai. Hóa ra ta đã lên nhầm thuyền giặc rồi.”
Lê Thấm níu vạt áo hắn xuống, sau đó hôn lên cánh môi mỏng của hắn, trêu tức: “Lên thuyền giặc cũng có nhiều chỗ tốt lắm, ta chẳng phải đã chuẩn bị cho chàng rất nhiều ngon ngọt rồi sao.”
Trong lòng Mộc Tử Ảnh bật cười, nghĩ đến con thỏ nhỏ của mình lại không biết hắn chính là con sói xám. Nàng một mực tưởng hắn là con dê mà nhe răng trợn mắt, nếu nàng biết được hắn thực ra không phải con dê mà còn là hùm báo đáng sợ hơn cả sói, không hiểu thỏ trắng của hắn sẽ có phản ứng gì. Hiển nhiên, Mộc Tử Ảnh không hề có ý định để Lê Thấm phát hiện ra mọi việc, vẫn nên để tự nàng phát hiện ra thì tốt hơn.
“Việc này thật kì quái, cho dù là xảy ra ở kinh đô nơi phồn hoa nhất đi chăng nữa thì lời đồn cũng không thể nào chỉ trong một đêm mà bay loạn đầy trời được. Còn chưa nói đến phủ công chúa chính là ở phía đông nam đường chính, vốn chỉ là nơi không nhiều người qua lại. Ta cảm thấy chuyện này có tám phần là do người có ý đồ tung tin. Về nguyên nhân của nó thì ta vẫn chưa nghĩ ra. Theo lý mà nói, nếu Hàn Mộc Hủ trở thành phò mã thì cũng đâu có ai được lợi gì.”
Nghe thấy câu cuối cùng, trong lòng Mộc Tử ẢNh vẫn không thoải mái như cũ. Hắn cũng không muốn gạt tiểu nha đầu nên thuận tiện đáp một câu: “Thấm Nhi đừng nhìn trong cung yên ắng thế này mà cho rằng chính là như thế. Thực ra mạch nước ngầm trong đó đã sớm khởi động rồi, có một số kẻ không an phận đã bắt đầu rục rịch rồi.”
Lê Thấm nghe thấy lời này, trong lòng khó tránh khỏi cả kinh, nhìn về phía Mộc Tử ẢNh tìm tòi đánh giá, “Mộc Tử Ảnh, có phải chàng biết một số chuyện gì hay không?”
“Ta biết cũng không chỉ có một số.” Mộc Tử Ảnh cười nhẹ, kéo tiểu nha đầu vào nội điện, chuẩn bị để cho tiểu nha đầu biết thêm một chút về mình. Hắn cũng đâu phải là cao nhân hay tiên nhân không vướng chút bụi bặm nào như trong mắt người ngoài. Đã từng thấy tiên nhân giết người chưa? Máu dính trên tay hắn cũng không ít đâu.
Trong điện, bốn mắt nhìn nhau.
Lê Thấm không thể tin nối nhìn chằm chằm người trước mắt, trong lòng cực kì phức tạp. Vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhưng vẫn có một tia cảnh báo nguy hiểm.
“Như vậy mà đã bị dọa sao?” Mộc Tử ẢNh nhìn ánh mắt phòng bị của nàng, bất giác chợt trêu tức nàng, tay hắn nâng lên nhéo nhéo hai má mềm mịn của nàng.
“Thế cục trong triều chàng lại biết rõ như vậy, chẳng lẽ bộ dáng mặc kệ thế sự mấy năm nay của chàng đều là giả bộ sao?” Lê Thấm chợt hét to.
“Cũng không phải, có vài thứ dù muốn giả cũng không thể nào giả bộ được, ví như một thân khí chất thoát tục xuất trần của ta hay là lộ ra gương mặt mê hoặc chúng sinh. Mọi người đều có một mặt ngốc nghếch, bọn họ kính ta vì tưởng ta là thần tiên, nhưng ta chưa bao giờ thừa nhận điều đó cả.” Mộc Tử Ảnh cười đến híp mắt, trong dịu dàng lại lộ ra vài phần tà khí.
Lê Thấm giương mắt nhìn, nàng đã biết thế nào là rước sói vào nhà? Tại sao trước kia nàng lại nghĩ mình đã chiếm được một món bảo bối chứ, về sao người này sẽ tùy theo nàng sai sử sao?! Lúc này nàng rất muốn mắng chửi người.
“Đúng, ta mới là người ngu ngốc nhất! Vậy mà lại cho rằng chàng chỉ là người đơn thuần vô hại!” Lâ Thấm gầm nhẹ, giống như con mèo đang giận dữ. Đương nhiên, nàng cũng không ngốc đến mức đem luôn chân tướng ý đồ tiếp cận hắn ngay từ đầu nói ra.
Ngón trỏ của Mộc Tử Ảnh véo cánh môi nàng, cười nói: “Nàng tức giận cái gì, lúc trước nàng mang mục đích tiếp cận ta, không phải ta vẫn không vạch trần sao.”
Khuôn mặt Lê Thấm đỏ bừng, sao lại thế này cơ chứ, tại sao lại đảo ngược thế này!
“Chàng nói bậy bạ cái gì đó, trên người chàng thì có cái gì tốt đáng giá để ta tiếp cận. Ta chính là tiểu công chúa Đại Chiêu quốc được đế hậu sủng ái nhất, muốn gì mà không có, cần gì phải mang mục đích tiếp cận chàng? Thật là buồn cười!” Lê Thấm đề cao giọng nói, ý đồ dùng vẻ kiên quyết phá vỡ nghi ngờ.
Mộc Tử Ảnh không vội mà từ tốn đáp lời: “Ta đây cũng chính là quốc sư của Đại Chiêu quốc mà ngay cả Kính Nhân đế hay dân chúng cả nước đều cô cũng kính trọng, muốn gì có đó, chỉ bằng thân phận này đã rất đang giá để nàng tiếp cận, đó là sự thật.” Vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt Lê Thấm, trên mặt mang theo ý cười