
cô , một năm này, cô đã trải qua bao nhiêu vất vả, sự mất mát mờ mịt , cô độc ,nhẫn nại, giờ khắc này đều có thể buông xuống, cô đã về nhà , cô đã có nhà . Tứ Phương đau lòng lau nước mắt trên mặt cô ”Bảo bối đừng khóc, sẽ tốt, hết thảy đều đã tốt.” Lại Văn ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn vào mắt Tứ Phương, nước mắt nước mũi không ngừng đi xuống, cô nghẹn ngào nói, “Hiện tại, anh nói cái gì tôi cũng đều tin tưởng, có chuyện gì anh nhất định phải nói cho tôi biết.” Tứ Phương đau lòng không thôi, nước mắt cũng chảy xuống , “em hỏi đi .” ” Trước khi tôi gặp chuyện không may , anh có phản bội tôi hay không?” Lại Văn hỏi anh . “Không có, anh vĩnh viễn không có khả năng phản bội em.” Tứ Phương nói. “Tôi thì sao ? Tôi có phản bội anh hay không?” Lại Văn truy vấn. “Không có, đương nhiên không có, em làm sao có thể phản bội anh chứ ?” Tứ Phương sốt ruột nói. Lại Văn nghe đáp án, vừa lòng . Cô cúi đầu nhẹ giọng nói, “Chỉ cần không phải là phản bội, vấn đề khác đều không phải là vấn đề.” Cô dự tính bản thân trước khi gặp chuyện không may , cùng Tứ Phương khẳng định có một ít mâu thuẫn, nhưng chỉ cần không phải là phản bội, thì không có gì nghiêm trọng . Bây giờ cô rất mong nhớ lại tất cả, nhanh chóng quay về quỹ đạo, khôi phục cuộc sống cùng Tứ Phương, cô hướng Tứ Phương nói, “tôi muốn đi gặp bác sĩ , bác sĩ có lẽ có thể có cách trị bệnh của tôi “ Tứ Phương không muốn cô phải sốt ruột, “Từ từ sẽ đi, nhất định sẽ khỏe mạnh lại .” Anh rút mấy tờ giấy khăn, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lại Văn, lại xoa xoa nước mũi của cô , hôn vào đôi môi hồng hồng của cô , “Về sau đừng khóc như vậy được không bảo bối? Em có biết lòng anh khổ sở đến thế nào không ?” Lại Văn chậm rãi bình phục cảm xúc, ngừng nước mắt. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt thương tiếc của Tứ Phương, khuân mặt anh tuấn cũng bị nước mắt che kín, hốc mắt Lại Văn lại nhịn không được chua xót . Tứ Phương xuống lầu, Vương thúc lại không thấy Lại Văn, liền hỏi Tứ Phương, “Sao vậy ?Sao Lại Văn không xuống ăn sáng sao ?” Hạ Hữu Quân đã chạy thể dụcvề , đang ngồi ở bàn ăn , “Sao còn không chịu xuống dưới ăn sáng ? Đến khi nào thì …?” Tứ Phương yên lặng không nói, anh tìm một cái khay, lấy mấy thứ Lại Văn thích ăn , chuẩn bị bước lên lầu. Lại Văn khóc nhiều , mắt sưng u một cục , ủ rũ nằm ở trên giường, không muốn ăn gì cả . Hạ Hữu Quân nhìn Tứ Phương cái gì cũng không nói, cầm khay lên lầu, ông nhíu mày, không kiên nhẫn nói, “Con nhanh lên, lập tức cùng ta đến sòng bạc một chuyến, bên kia còn một đống chuyện phải giải quyết .” Tứ Phương lại nói, “Hôm nay không đi”, lại hướng Vương thúc nói, “Kêu bạn của Tương Thường chuẩn bị một chút, tôi và Lại Văn hôm nay muốn đến Lư Giang (phủ Lư Châu cũ, nay là Hợp Phì, tỉnh An Huy Trung Quốc) ” “Hôm nay sao?” Vương thúc hỏi, Tứ Phương có một máy bay phản lực Bombardier tư nhân , lúc ấy anh mua là vì muốn đến Lư Giang . Bởi vì một tháng luôn đi hai lần, anh nhất định phải đi Lư Giang. “Đúng , hôm nay bay ” Tứ Phương nói. Lư giang là nơi lánh nạn trước kia của Tứ Phương cùng Lại Văn, tạm thời Tứ Phương muốn mang Lại Văn rời khỏi đây , đến một nơi quen thuộc, hơn nữa tâm tình cô sẽ được thả lỏng, đối với chuyện khôi phục trí nhớ rất có lợi. Kỳ thật cũng có nguyên nhân khác , trong nhà này có trưởng bối có bảo vệ, Lại Văn cần nhất chính là thích ứng, Tứ Phương sợ cô sẽ lo lắng mà mệt. Hạ Hữu Quân phi thường không hiểu, “Sao mới vừa về vừa muốn đi ra ngoài? Còn đến Lư Giang chỗ xa đến như vậy ? Bên này cần rất nhiều chữ ký của con , rất nhiều chuyện đều đang đợi con xử lý đó .” Tứ Phương nói, “Con muốn mang Lại Văn đi giải sầu, văn kiện cần ký tên, mong cha có thể ký thay con ” Hạ Hữu Quân nói “chuyện buôn bán lớn thì mặc kệ, chỉ lo đi nghỉ ngơi , không hiểu nổi ” Hắn hướng Vương thúc oán giận, “Chú cũng nên khuyên nhủ nó , sòng bạc đã ngừng kinh doanh lâu , chuyện này là sao hả ?” Vương thúc hiểu tình hình của Lại Văn, cho nên có thái độ hoàn toàn khác Hạ Hữu Quân “Ha ha, công việc là cả đời , để cho hai đưa nó đi chơi cho vui vẻ đi , chỉ cần mau trở lại là được.” Hạ Hữu Quân nghe Vương thúc nói như vậy, cũng không thể lại oán giận. Máy bay đến sân bay thì vừa lúc chạng vạng, ráng đỏ đầy trời, độ ấm thích hợp. Tứ Phương cùng Lại Văn hạ máy bay, lập tức lên xe taxi địa phương đến Lư Giang . Lần này đến Lư Giang, Tứ Phương không mang nhiêu người , chỉ có hai bảo vệ bí mật theo sau , này cũng là vì lo lắng an toàn cho Lại Văn. Trừ lần đó ra, Tứ Phương cái gì cũng không có lấy, anh muốn cùng Lại Văn có cuộc sống bình thường nhất, giống như cuộc sống trước kia của bọn họ vậy. Lên xe taxi Tứ Phương sờ sờ đầu Lại Văn, “Có mệt hay không?” Lại Văn lắc đầu, “Không sao ” ban ngày nghỉ ngơi đã thật sung sức , đi lại cũng thuận tiện cũng không gì là mệt . Bọn họ thậm chí không mang hành lý, bởi vì Tứ Phương nói bên này cái gì đều có. Tứ Phương kéo cô vào trong lòng, “Ngủ một chút đi , còn phải đi thật lâu.” Đến thị trấn Lư Giang cần rất nhiều thời gian đi xe . Lại Văn nghe lời gật đầu, cô nằm xuống , đầu gối lên trên đùi Tứ Phương, nhẹ nhàng nhắm mắ