
ại Văn nghĩ .
Tứ Phương đưa Lại Văn về trường học, lần này không khí so với lần trước tốt hơn nhiều, dọc đường đi Lại Văn đều ở bên líu ríu nói chuyện, Tứ Phương cũng thường trả lời một chút. Rất nhanh đến cửa trường học, Lại Văn mở cửa xe, “Tôi vào rồi , anh cũng chạy nhanh về nhà ngủ đi, chúc ngủ ngon .”
“Đợi chút, ” Tứ Phương gọi cô lại, chỉ thấy anh lấy một cái hộp ở sau xe đưa cho Lại Văn. Lại Văn vẻ mặt nghi hoặc cầm lấy, “Cái gì vậy ?”
Cẩn thận mở ra , bên trong hộp là một đám nho nhỏ cà chua hồng hồng. Lại Văn miệng không khỏi a thật to .”Cám ơn.” Thanh âm cũng thấp .
“Hẹn gặp lại .” Tứ Phương nói.“Vâng .” Lại Văn xuống xe, gió lạnh lùa vào xe . Tuy rằng độ ấm rất thấp, vì sao không có cảm thấy lạnh như vậy? Buổi sáng hôm nay, từ sớm Vương thúc đã dậy , ông sợ dậy muộn , Tứ Phương đã đi làm , dù sao cũng không muốn ngủ ,nên chờ sớm .Từ hôm qua khi Tứ Phương hỏi ông nên tặng quà gì , về sau ông luôn nghĩ đến chuyện này . Ông cảm thấy mình lúc ấy nói như vậy thật không tốt, Tứ Phương vốn không có kinh nghiệm, nếu chọn không tốt thì làm sao bây giờ, vậy không phải là không quen được bạn gái sao .Ngày hôm qua là lễ Noel, là ngày lễ lớn ,tặng quà rất quan trọng , nếu là cô gái ưa vật chất, thì tặng vật trang sức bằng kim cương là tốt nhất, cô gái nào cũng sẽ thích , Tứ Phương nhiều tiền như vậy để không cũng vô dụng , vì việc cưới vợ tiền không là vấn đề.Nhưng nếu cô gái kia lại là người thuần khiết thì tặng cái gì mới tốt ? Mặc kệ thế nào thì giá trị con người mới là đạo lý mạnh nhất . Ai, Vương thúc thở dài, hiện tại cũng không dám hy vọng xa vời Tứ Phương tìm được cô gái như thế nào , chỉ cần là con gái là được rồi .Điện thoại nội bộ vang lên, Tứ Phương ở trong điện thoại hỏi ông hòm thuốc để chỗ nào . Cái gì hòm thuốc? Chẳng lẽ Tứ Phương bị bệnh? Vương thúc ba bước thành hai bước lên lầu.Đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa vặn nhìn thấy anh đang vọt vào buồng vệ sinh, Vương thúc nóng nảy, “Cậu bị bệnh sao? Tôi đi gọi bác sĩ .”Tứ Phương ở bên trong nói, “Không cần, tiêu chảy mà thôi.”“Ngày hôm qua cậu không phải ăn ở nhà sao? Làm sao đột nhiên lại bị tiêu chảy?” Nói xong mới nhớ, buổi tối hôm qua cậu ấy có ra ngoài , có phải lại ăn cái gì hay không ?“Không có gì, đưa hòm thuốc cho tôi .” Tứ Phương nói.Vương thúc vội vàng xuống lầu tìm thuốc tiêu chảy, lấy thêm ly nước cho Tứ Phương, anh uống thuốc xong, sắc mặt mới tốt lên một chút .“Không có việc gì .” Tứ Phương nói. Vương thúc vẫn còn lo lắng không khỏi hỏi thêm ”Cậu hôm qua hẹn hò thế nào ? Cô ấy có thích món quà không ?”Tứ Phương nhớ lại chuyện đêm qua, cô ấy hẳn là không chán ghét.”Rất tốt .”Vương thúc gật đầu, yên lòng. Vẫn là không quên căn dặn một chút, “Cậu về sau đừng đi chiếc Land Rover , phụ nữ không thích đi cái đó, BMW có vẻ tốt hơn .” Những lời này ngày hôm qua ông cũng đã nói qua với Tứ Phương một lần .Tứ Phương không nói gì, vào phòng vệ sinh đánh răng. Vương thúc nhìn anh từ chối cho ý kiến, cũng xuống lầu dặn người hầu chuẩn bị bữa ăn sáng .Vương thúc vào phòng bếp, căn dặn Tiều Ngọc chuyên môn nấu ăn , “Cô làm một chút cháo loãng , cùng với thức ăn sáng ,mấy miếng bánh ngọt để vào cặp lồng .”Tiểu ngọc tủm tỉm cười hỏi, “Là để cho Hạ tiên sinh sao? Cậu ấy hôm nay không ăn ở nhà ?”Vương thúc liếc cô một cái, “Nhanh đi chuẩn bị, hỏi nhiều làm gì .” Tiểu Ngọc le lưỡi, vội vàng đi chẩn bị .Ăn xong bữa sáng, Vương thúc gọi Tứ Phương lại , “Cậu hôm nay đi đâu ?”Vương thúc bình thường rất ít khi hỏi như vậy, Tứ Phương quay đầu nói, “Hôm nay đi tới phòng làm việc, có chuyện gì sao?”Vương thúc lấy ra một cái cặp lồng, “Bây giờ còn rất sớm, bạn gái có lẽ vẫn chưa ăn sáng, cậu đem bữa sáng này đưa cho bạn gái đi.”Tứ Phương nhìn cặp lồng màu phấn hồng, “Cần như vậy sao?” Vương thúc như đinh đóng cột nói, “Cần như vậy.” Sau đó đem cặp lồng màu hồng nhét vào tay Tứ Phương .Tứ Phương cầm cặp lồng ra cửa , nhẹ nhàng để ở bên ghế phải , ngơ ngác nhìn trong một lát , mới khởi động xe.Lại Văn vừa gặm bánh mì vừa đi vào cầu thang phòng học, hôm nay lại là cô chiếm chỗ ngồi. Liếc mắt nhìn một cái ,đoán chừng còn sớm, trong phòng học chỉ có vài người, đang gặm nốt miếng bánh mì , đột nhiên nhìn vào hàng ghế bên phải , đây không phải là Hạ Tứ Phương sao? Anh vì sao lại ở đây. Tứ Phương nhìn cô tròn mắt ngạc nhiên , cũng muốn cười, “Lại đây ngồi .”Lại Văn kinh ngạc đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, một cái cặp lồng màu phấn hồng đưa tới trước mặt cô .”Của em ” Hạ Tứ Phương nói.(hix thay đổi cách xưng hô lúc này được chưa nhỉ “Cô” à“em” : “Tôi” à “Anh”,”Em”)Lại Văn nhẹ nhàng mở nắp ra , đây là một cái cặp lồng hai tầng , phía trên có hai món rau, hai loại bánh ngọt , phía dưới là cháo trứng thịt nạc, còn có chút nóng .“Cũng không phải anh chuẩn bị , ăn đi.” Tứ Phương nhẹ giọng nói.Lại Văn không biết những lời anh nói có ý gì, không phải anh làm ? Vậy là mua ? Kỳ thật cũng không quan trọng, bản thân đã bao lâu không được ăn một bữa sáng như vậy , vì tiết kiệm tiền, bữa sáng bình thường đều tùy tiện ăn một chút bánh mì là được .Lại Văn nhìn anh cười cười, cầm l