Nam Sủng Của Tiểu Thư

Nam Sủng Của Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322572

Bình chọn: 9.5.00/10/257 lượt.

t, nữ nhân nào

ta cũng có thể thú, chính là không có khả năng thú

ngươi!” Hắn nhìn nàng,

trảm đinh tiệt thiết (chắc như đinh đóng cột) nói.

“Vì sao?” Thấy hắn vẻ mặt kiên định, Đỗ Tiểu Nguyệt cũng đi theo

giận tái mặt, đôi mắt sáng ngời yên lặng nhìn hắn.

Bởi vì nàng quá khó khăn nắm giữ!

Nàng đuổi theo hắn mười năm, thời gian mười năm này đủ hắn hiểu rõ nàng,

nàng luôn cả gan làm loạn vô cùng bất đồng với các nữ tử khác, giảo hoạt cơ trí của nàng càng

làm cho nàng độc thụ nhất cách (tính cách đặc biệt), luôn thu hút

được ánh mắt của người khác.

Cũng vì tính cách này mà hắn nói nàng

không thích hợp trởthành thê tử, hắn không thể tiếp nhận một người khó nắm giữ, hắn muốn là một thê tử mềm mại nhu thuận, làm cho hắnkhông phải mất quá nhiều tâm lực để quan

tâm.

Mà nàng thì không giống vậy, nàng luôn thu hút tầm mắt người, có đôi khi

ngay cả hắn cũng vô pháp

dời tầm mắt, hắn không thích như vậy.

Hơn nữa, hắn so với ai khác đều rõ ràng,

nàng sở dĩ bám lấy hắn, là vì hắn có

khuôn mặt quá mức xinh đẹp; Nếu ngày nào đó

xuất hiện một nam nhân tuấn mỹ hơn thì nàng sẽ dời đi mục tiêu là hắn.

Hắn đối nàng, cũng không phải trọng yếu như vậy ── nghĩ đến đây, tâm Lăng

Vi Phong không tự chủ được xẹt qua một chút đau đớn, làm cho hắn khẽ nhíu

mày.

“Không có nguyên nhân gì, chỉ có thể nói ngươi không phải thê tử lý tưởng mà ta mong

muốn.” Hắn kiên định nói, lại nhìn đến nàng trong mắt rất nhanh xẹt qua một chút bị thương, làm cho hắn ngẩn ra.

Ngay sau đó, trên mặt của nàng lại giơ lên một chút tự tin tươi cười, làm cho hắn hoài nghi hắn vừa rồi có phải hay không

nhìn lầm rồi?

“Thực thật có lỗi, Lăng Vi

Phong, ta đã nói rồi, ta triền định ngươi, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không,

ta chắc chắn phải gả ngươi!”

Nói xong câu đó, Đỗ Tiểu Nguyệt cũng không

quay đầu lại đi ra nhã phòng.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động rời đi hắn, Lăng Vi

Phong ngạc nhiên, nghĩ đến biểu tình bị thương kia của nàng chợt lóe rồi biến mất......

Là hắn nhìn lầm rồi sao?

Trên môi mơ hồ lưu lại hương thơm của nàng, không

khỏi làm hắn hoảng hốt.

Ai! Đối nàng, hắn rốt cuộc nên làm cái

gì bây giờ mới tốt đây?

“Hỗn đản! Ngu ngốc! Vương bát đản! Lăng Vi

Phong chết tiệt! Bổn nam nhân! Ngoan cố! Không hiểu phong tình!

Quả thực là...... Mụ nội nó hỗn đản tới cực điểm!” (chị này lấy hết từ ra chửi anh =.=)

Đỗ Tiểu Nguyệt không ngừng đi đi lại lại, vừa đi vừa chửi ầm lên, càng mắng lại càng ức, càng ức liền càng không

cam lòng, càng không cam lòng liền càng cảm thấy chính mình

thật đáng thương, hảo ủy khuất...... (hớ hớ, hay ak)

“Cái gì mà kêu

ta không phải thê tử lý tưởng của hắn? Bằng không hắn muốn thê tử như thế nào?

Đỗ Tiểu Nguyệt ta làm sao không tốt? Khiến cho hắn như vậy không thích?”

Nàng lớn tiếng ồn ào, hốc mắt không chịu thua kém đỏ lên.

Nàng tuy rằng luôn một bộ dáng tự tin ngạo nghễ, nhưng là theo đuổi đã mười năm, xú nam nhân chết tiệt này lại đối với nàng tuyệt không động tâm, nói nàng như thế nào có thể không nổi giận, này là điều quá khó?

Ngẫu nhiên, nàng cảm thấy chính mình hay không rất ngốc? Có phải hay không tất cả đều là nàng tự mình đa tình, Lăng Vi Phong căn bản không có khả năng thích nàng, càng không thểcó cơ hội lấy nàng, như vậy nàng vẫn một mực tiếp tục truy đuổi có tác dụng sao???

Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng liền bàng hoàng, nàng cũng không phải thực sự kiên cường như vậy, nàng cũng có thời điểm sợ hãi, chính là tính tình quật cường chống đỡ, làm cho nàng không chịu dễ dàng trước mặt người khác yếu thế.

Hơn nữa… Nàng thưc sự thực sự rất thích hắn ,thích đến không thể tự kiềm chế, nàng đuổi theo hắn mười năm, mười năm qua, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy hắn.

Trừ bỏ Lăng Vi Phong, ai nàng cũng không cần, nàng chỉ cần hắn!

Nhưng là hắn lại không muốn nàng, luôn cự tuyệt nàng. Mỗi lầnbị cự tuyệt, lòng của nàng liền đau một lần, chính là nàng nhẫn hạ , không cho hắn nhìn thấy chính mình yếu ớt, ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn đều là Đỗ Tiểu Nguyệt tự tin lại cả gan làm loạn.

Yếu ớt cùng nước mắt của nàng luôn một mình nuốt vào, không cho người khác nhìn thấy, nhưng nàng thực sự muốn nói cho hắn biết, không cần luôn như vậy tàn nhẫn cự tuyệt nàng, hắn… Có thể hay không thử thích nàng ???

Nhưng lời nói vừa đến miệng, nàng lại nhịn xuống, tính tình quật cường làm cho nàng không cách nào mở miệng được, cho nên quan hệ của nàng cùng Lăng Vi Phong luôn là nàng truy hắn trốn, không có một tia tiến triển.

“Vì sao ngươi không có khả năng thích ta đây???” Đỗ Tiểu Nguyệt dừng lại cước bộ, lặng lẽ tự hỏi.

“Bởi vì đại ca thân ái của ta là yêu thích các cô nương nhu nhược biết nghe lời, hiểu được tam tòng tứ đức, hiểu được lấy phu vì thiên (TĐ: lấy ck làm trời NV:*thở phì phì* sao k phải lấy vợlàm trời chứ!), sở trường là cầm kỳ thi họa mà không phải là động thương múa đao”

Lăng Xảo Xảo vẫn ngồi một bên định thần nhàn nhã uống một ngụm trà Long Tỉnh, ôn nhu trả lời vấn đề của Đỗ Tiểu Nguyệt.

Đỗ Tiểu Nguyệt hướng Lăng Xảo Xảo mà trừng, mím môi không cam lòng hét: “Cái loại cô nương nhàm chán


Insane