Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323374

Bình chọn: 7.00/10/337 lượt.

ho nên chỉ còn hai phòng đôi với một phòng hai giường thôi.”

“Cứ như vậy đi.” An Linh yếu ớt nói.

“Cứ như vậy? Cái gì mà cứ như vậy?” Trần Hải Nguyệt thất kinh đầu đầy htuyến, “Không còn cách khác sao ạ?”

Quan Nhung nghĩ ngợi một lúc, đang muốn nói, “Bằng không thì đi nhà khác”, chỉ thấy An Linh hung hăng nhìn mình, rồi lại khẽ liếc một cái, cắn răng, nuốt mấy lời muốn nói vào bụng.

Con này, chẳng biết lại muốn làm cái trò gì nữa.

An Linh nhìn Trần Hải Nguyệt khoát tay, tỏ vẻ cô không phải nhiều lời: “Vợ chồng tao với vợ chồng Quan Nhung ở phòng đôi, phòng hai giường về mày với Lương Đông Vân.”

Về… Về cái ông nội mày!

555, dự cảm của cô từ trước đến giờ siêu chuẩn, đã nói đại sự không ổn mà—– ở cùng với Lương Đông Vân, có mà thức đến sáng. Quỷ mới ngủ được.

Quan Nhung nghe vậy hai mắt sáng lên, thì ra là thế: “Vậy, chị Hồng, cứ như vậy đi ạ, cảm ơn chị.” Hắc hắc hắc.. Ha ha ha.. Họ An kia, mày quả nhiên ngoan độc, tao thích!

Lương Đông Vân không phát biểu gì, chỉ khẽ cúi đầu, làm như đang uống nước, không rõ cảm xúc.

Trần Hải Nguyệt nhìn hắn một cái, cuối cùng ngập ngừng: “Eh, hay tao ngủ chung với Nhung Nhung….”

Quan Nhung tỉnh táo túm cổ Vương tiên sinh, nghiêm chỉnh thanh minh: “Vợ chồng tao tình cảm tốt lắm, không cần ngủ riêng phòng đâu.”

—- Đừng nhìn tao, vợ chồng tao tình cảm cũng không có vấn đề…

Ánh mắt An Linh âm thầm từ chối ý đồ xin giúp đỡ của Trần Hải Nguyệt.

Mắt thấy chiêu vùng vẫy giãy chết không hiệu quả, Trần Hải Nguyệt nản lòng cúi đầu.

Vậy, cứ như vậy đi.

Cả đêm không ngủ cũng không chết được đâu—- chỉ là, cô thật sự, thật sự rất mệt …. Hai con khốn kia!

Bởi vì đi chơi mệt mỏi, tất cả mọi người đều ăn cơm vội vàng.

Ăn cơm xong, chị Hồng sai em gái dẫn bọn họ lên lầu, Trần Hải Nguyệt cảm thấy không thể cứu vãn, đành không trâu bắt chó đi cày, xấu hổ cùng quẫn bách đi theo em gái vào phòng.

An Linh và Quan Nhung xuát phát từ tính tò mò, dặn chồng mình đi dọn phòng, kéo lê cái thân mỏi mệt, kiên quyết muốn đi thăm cái tinh xảo mà ba chấm kia.

“Chà, hai giường,” đừng nói An Linh tao không để ý đến sự sống chết của chị em, “Có ranh giới đàng hoàng, không có chuyện gì đâu.” Nhân phẩm của Lương Đông Vân vẫn là có bảo hành, trừ phi chính mày không kiềm chế được. Hắc hắc hắc.

Trần Hải Nguyệt nghe vậy khẽ thở ra. Được rồi, phản ứng hơi thái quá rồi. Mặc kệ đi, có thể ngủ được là được.

Quan Nhung quay đầu cảnh cáo Lương Đông Vân: “Anh phải quân tử đấy, bằng không tôi chém anh.” Hừ hừ, đừng bức mình trình giấy chứng nhận vận động viên ra, để ở nhà rồi, không có mang.

Lương Đông Vân khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí mềm mại: “Tôi nhất định là quân tử.”

“Em, em ngủ bên này,” Trần Hải Nguyệt chỉ vào cái giường gần cửa, lại so đo cái giường phía trong, “Lương Đông Vân, giường kia là của anh.”

Giường bên trong đuôi giường đối diện bàn trang điểm, có gương, đóng cửa tắt đèn cô sợ.

Lương Đông Vân tỏ vẻ không có ý kiến, đi lại chỗ chiếc giường bên trong, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nhóm hai kẻ bát quái kia thấy không có chuyện náo nhiệt để xem, ước chừng phòng mình cũng sửa soạn xong rồi, giải tán.

Một lát sau, Trần Hải Nguyệt thu dọn xong, chuẩn bị sữa tắm các loại, nhìn Lương Đông Vân: “Anh, anh muốn tắm không?”

“Em trước đi.” Lương Đông Vân cười nhìn cô chạy trối chết.

Eh, sao tự nhiên lại đối thoại mờ ám vậy!

Trần Hải Nguyệt bấn loạn, phi nhanh vào phòng tắm.

Cô vội vội vàng vàng tắm rửa sạch sẽ, còn cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận không có để sót lại bất cứ cái gì không nên để sót, áo ngủ cũng chỉnh tề mới cẩn thận đi ra ngoài.

Lương Đông Vân nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng đứng dậy đi vào nhà tắm.

Vội cái gì chứ? Chẳng ai tranh với anh ta. Trần Hải Nguyệt mấp máy môi oán thầm, lấy chăn ra xếp lên giường, chậm rãi ngồi vào bàn trang điểm sấy tóc.

Một lát sau, cô cẩn thận quay đầu lại nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, tính toán thời gian lấy lọ kem dưỡng ẩm vội vã bôi lên người.

Đang lúc sắp đại công cáo thành, tiếng n trong phòng tắm ngừng, tiếp đó là tiếng cửa mở, cô sợ tới mức vội buông cái chai xuống, thần tốc chui vào chăn.

Lương Đông Vân trên người vẫn còn ướt nước đi ra, vừa nhìn tình hình trong phòng, ngây ngẩn cả người.

Trần Hải Nguyệt vốn nhắm mắt lại giả ngủ, ngẫm lại không ổn, lại mở ra, đối diện với tầm mắt của hắn.

Eh, tình huống gì đây?

Lương Đông Vân khôi phục tinh thần, chậm rãi đến trước mặt cô.

Cô khẩn trương túm lấy góc chăn, giọng nói run run: “Anh… Có, có chuyện gì không?”

Hắn đi đến bên giường, không khách khí ngồi xuống, mặt sáp lại gần, thân thể hơi ép xuống, bên môi mỉm cười, ánh mắt dần dần thâm trầm lại: “Không phải em nói, đây là giường của anh sao?”

Cô nhanh chóng nghiêng đầu nhìn, vội vàng ngồi bật dây.

Vừa rồi bị dọa, cuống quýt đi trốn, cuối cùng lại leo nhầm giường. Chết mất! Trần Hải Nguyệt, mày là đồ đầu heo!

Bởi vì cô ngồi dậy nhanh, không kịp trở mình, trên trán vừa lúc ịn vào môi Lương Đông Vân.

Chết mất chết mất! Cứu mạng! Trần Hải Nguyệt hóa đá, đứng


Teya Salat