
tôi luôn đi?”
Tôi xem thái độ của anh ta không phải là khách sáo, vì
vậy cảm động nhận lấy, gọi đến số của Chu Việt Việt, còn chưa kịp nói chuyện,
chợt nghe thấy giọng nói của Chu Việt Việt oang oang vang đến: “Năm phút nữa
gọi điện đến thì chết à, anh không biết sau chín giờ Trung Quốc gọi điện đến
người nghe sẽ được miễn phí sao, anh là cao nhân phương nào, có gì nói nhanh
rồi cúp máy, đừng có lãng phí tiền điện thoại của bà cô này.”
Tôi nói: “Chu Việt Việt, mình là Nhan Tống.”
Giọng nói oang oang của Chu Việt Việt lập tức dịu
xuống: “A… Tống Tống, là cậu à, làm mình sợ muốn chết rồi, mình vất vả gọi xe
chạy tới lại không thấy mọi người đâu rồi, gọi điện thoại cho cậu thì không
được, mình nghĩ cậu đến bệnh viện rồi nên lập tức chạy đến, kết quả cũng không
tìm được. Bây giờ mình đang ở văn phòng của Lâm Kiều, định nhờ mối quan hệ của
anh ta hỏi thăm danh sách bệnh nhân nhập viện của các bệnh viện trong thành phố
tìm cậu, rốt cuộc cậu đang ở đâu? Lãng Lãng có sao không?”
Tôi vội vàng nói: “Không việc gì, không việc gì, bây
giờ mình đang ở Nhân Y, cậu về nhà trước đi, buổi sáng ngày mai mình trở về lấy
ít đồ, Nhan Lãng còn phải nằm viện vài ngày.”
Chu Việt Việt nói: “Mình đến ngay lập tức. Yên tâm,
mình sẽ không nói với Lâm Kiều cậu ở Nhân Y, vốn cả tối nay cậu ta cũng không
biết chuyện gì, chỉ là cậu ta trực ca đêm, mình đến tìm cậu không cẩn thận đụng
phải cậu ta mà thôi.”
Tôi nói: “Mình không quen con người tên Lâm Kiều ấy,
với lại cậu cũng không cần đến đâu.”
Cô ấy nói: “Mình cứ đến, mình cứ đến, cậu càng không
cho mình lại càng đến, càng đến đấy.” Sau đó tức giận cúp máy.
Tôi nghĩ, cá tính của Chu Việt Việt cũng thật là có
tình người mà.
Đem điện thoại trả lại cho Tần Mạc, anh ta nhíu nhíu
mày: “Chồng cô…”
Tôi vội vã hiểu ý: “Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết
đây là số điện thoại của anh…”
Anh ta nhìn tôi chốc lát, nghiêng đầu dập tàn thuốc
nói: “Lên xe đi.” Những người nổi tiếng quả nhiên là rất chú trọng bí mật đời
tư.
Ở trên xe, Tần Mạc nghe một cuộc điện thoại, nói là có
việc gấp phải trở về xử lý, ngày mai sẽ qua thăm Nhan Lãng, thuận tiện lấy thẻ
VIP cho tôi. Tôi cảm động nhìn theo xe anh ta cho đến khi nó biến mất trong
đường chân trời mờ mịt, mới xoay người chạy thẳng về phòng giải phẫu. Tần Mạc
thật là một người tốt, làm việc tốt xong còn thăm hỏi, quả thực là Lôi Phong
tái thế. Chu Việt Việt lén lút diễn tập nhiều lần gặp gỡ với Tần Mạc như vậy,
đảo mắt sẽ biến thành sự thật, cỡ nào cảm động, cỡ nào vui mừng đây.
Thời gian rất chuẩn, năm phút đồng hồ sau khi đèn phẫu
thuật tắt, y tá đẩy giường nằm của Nhan Lãng còn mê man vì thuốc tê đến phòng
bệnh. Bác sĩ tươi cười rạng rỡ đi về phía tôi chúc mừng, nói ca phẫu thuật cực
kỳ thành công, con trai tôi cũng cực kỳ dũng cảm, trong quá trình giải phẫu
ngay cả một tiếng cũng không rên, thật là rất kiên cường. Quả thực tôi không
dám gật đầu tán thành ý kiến của vị bác sĩ này. Tôi cảm thấy sở dĩ Nhan Lãng
không rên được dù chỉ một tiếng là bởi nó đã bị tiêm thuốc mê.
Nhan Lãng bị sắp xếp vào một phòng hai giường bệnh,
bệnh nhân cùng phòng với nó là một anh chàng rất ham đọc sách. Bởi vì từ khi
Nhan Lãng chuyển vào phòng, công việc đọc sách của anh ta vẫn luôn tiếp tục,
không hề gián đoạn, thật là “Đóa tiến tiểu lâu thành nhất thống, chúng nhân
giai túy ngã độc tỉnh”[2'>.
Tôi ngồi chán chết ở trước giường bệnh Nhan Lãng tầm
hai mươi phút, đang định đứng dậy đi toilet, vừa mở cửa, liền đụng ngay phải
Chu Việt Việt đang hấp tấp chạy đến. Tôi nhanh nhẹn tránh sang, cảm giác được
Chu Việt Việt xẹt qua người mình, tạo thành một cơn gió mạnh. Tôi sợ run cả
người, Chu Việt Việt thở hổn hển hai hơi, chửi ẩm lên: “Mẹ nó, bệnh viện cái
kiểu gì chứ, muốn giết bà cô này hả?”
Anh chàng luôn chăm chú đọc sách ở đầu giường rốt cuộc
ngầng đầu lên, chúng tôi ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt anh ta có chút giống
Quách Phú Thành.
Trong mắt của Chu Việt Việt phát ra một tia sáng mạnh,
tôi đọc ra đó là một ánh sáng hối hận, đại ý hẳn là: “Chết tiệt, sao lại có thể
mất mặt trước một anh chàng dễ nhìn thế này.” Nói văn vẻ hơn là: “Làm chuyện
thất lễ trước mặt Phan Lang, tôi thật sự rất ngại ngùng,thà hành lễ Chu Công
với mẹ chàng còn hơn là mất mặt với chàng như vậy, thật hận.”
Cửa vừa đóng vào lại một lần nữa bị đẩy ra, tôi cùng
Chu Việt Việt quay đầu nhìn, Lâm Kiều áo mũ chỉnh tề đứng phía ngoài, ánh đèn
ngoài hành lang đều bị anh ta chắn mất.
[1'> Thư đáo dụng thì phương hận thiểu: Đến lúc cần
dùng đến sách vở mới hận mình tri thức còn thiếu, một câu nói của cổ nhân
Trừ khước vu sơn bất thị vân: Ngoài mây vu sơn, mây
nơi khác cũng chẳng là mây, trong bài thơ khóc vợ của Nguyên Chẩn.
Chị Nhan Tống này có sở trường cắt lung tác tác phẩm
ghép lại thành một.
[2'> Câu đầu là trong “Tự Trào” của Lỗ Tấn, câu sau lại
là thơ của Khuất Nguyên = =
Tôi lập tức dùng ánh mắt khiển trách Chu Việt Việt.
Chu Việt Việt không thèm nhìn ánh mắt khiển trách của
tôi mà quay sang trừng Lâm Kiều: “Tại sao anh có thể bỉ