
hông
phải gặp phải tình huống đặc biệt, sẽ không bao giờ cưới một người phụ nữ trước
khi kết hôn đã cho bọn họ mọc sừng, ví dụ như những người phụ nữ chưa kết hôn
đã làm mẹ.
Cho nên, tôi cũng rất hiểu mọi người trong tổ đối với
chuyện một cô gái chưa kết hôn đã làm mẹ như tôi có thể tìm được bạn trai là
ngạc nhiên đến cỡ nào. Đương nhiên, đây chỉ là một việc hiểu lầm, sự việc như
thế này càng bôi lại càng đen, nói nhiều lại càng làm cho quần chúng càng không
rõ ràng chân tướng, do đó sinh ra những liên tưởng không cần thiết.
Đồ ăn trên bàn nhanh chóng bị chúng tôi tiêu diệt gọn,
mọi người cũng dần tán đi. Mọi người bỏ đi được một lúc, Hà đại thiếu gia đột nhiên
đến bàn chúng tôi, ngồi xuống bên cạnh Chu Việt Việt.
Chu Việt Việt cúi đầu uống canh, Hà đại thiếu nghịch
chiếc bật lửa, mọi người đều không nói chuyện, ánh lửa lóe lên, không khí làm
cho người ta rùng mình. Tôi và Nhan Lãng lập tức bị cuốn hút, dừng đũa nhìn bọn
họ.
Rốt cuộc, trong ánh lửa lập lòe, Chu Việt Việt mở
miệng trước: “Cô giáo Ngũ ly hôn hai năm trước rồi, chuyện này anh biết không?”
Hà đại thiếu gia nhìn Chu Việt Việt uống canh, bình
tĩnh nói: “Hai năm này anh luôn ở Sydney,
chuyện của cô ấy anh không biết. Anh chỉ biết chuyện của em.”
Nhưng Chu Việt Việt lại không hề bị cảm động, thờ ơ
nói: “Khó trách không thấy được hai người uyên ương liền cánh, thì ra anh đã
bay đến Châu Âu trước, Châu Âu tốt lắm, phụ nữ Châu Âu có dáng người rất nóng
bỏng.”
Tôi cùng Nhan Lãng trầm mặc.
Khóe miệng Hà đại thiếu giật giật, cũng im lặng, im
lặng chốc lát cuối cùng cũng không nhịn được, không cam lòng nói: “Anh không đi
Châu Âu,Sydney cũng không phải Châu Âu.”
Tôi nghĩ thôi thế là xong rồi, sao anh ta lại có thể
nghĩ đến chuyện thảo luận về địa lý với Chu Việt Việt cơ chứ.
Quả nhiên Chu Việt Việt buông bát, tự nhủ: “Không
đúng, Sydney tại sao không phải Châu Âu, có phải Sydney có cái nhà hát, chính
bởi vì có nhà hát nên Sydney mới được xưng là kinh đô âm nhạc, kinh đô âm nhạc
là ở Châu Âu. Vậy Sydney chắc chắn là ở Châu Âu rồi, tôi không nói sai mà.”
Lý lẽ thật là khúc chiết, rõ ràng, tôi và Nhan Lãng bị
cô ấy làm cho chóng mặt, ngồi dựa vào ghế tự hỏi Sydney rốt cuộc có phải ở Châu Âu hay không.
Hà đại thiếu vẫn giữ được tỉnh táo, phản bác: “Kinh đô
âm nhạc em nói làVienna, Vienna ở
Châu Âu, nhưng Sydney không phải ở Châu Âu, Sydney ở
châu Úc.”
Tuy rằng anh ta giữ được tỉnh táo, nhưng hiển nhiên đã
quên mục đích ban đầu đến gặp Chu Việt Việt là vì cái gì.
Hai người bọn họ tập trung thảo luận vấn đề này, bởi
Chu Việt Việt là người mù địa lý, đã ngu lại còn cố chấp, làm cho cuộc nói
chuyện tiến triển cực kỳ chật vật, hơn nữa cả hai bọn họ đều không nhận thức
được hướng phát triển của câu chuyện. Tôi với Nhan Lãng rốt cuộc không nhịn
được, Nhan Lãng nói: “Đi thôi, chúng ta xuống dưới lầu tìm cha nuôi.”
Tần Mạc đã chờ ở dưới lầu, đang ngồi ở sô pha đại sảnh
đọc báo. Ngọn đèn kia cũng không sáng lắm, anh ta ngồi ở đó, tư thái đặc biệt
tao nhã. Tôi như cảm nhận được làn gió biển ẩm ướt thổi tới, còn mang theo mùi
cá, mũi đột nhiên xót lên, có người nói: “Cô muốn vượt qua anh ta sao? Anh ta
đi nhanh như vậy, trừ khi cô là một cơn gió biển.” Tôi quay đầu nhìn cầu thang,
chỉ có mình tôi và Nhan Lãng, gần chúng tôi nhất chỉ có một nhân viên khách sạn
mặc sườn xám màu đỏ thẫm đứng ở đầu cầu thang. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, chẳng
nhẽ là nằm mơ cũng bị lưu lại di chứng? Hơn nữa so sánh kiểu gì vậy? Tại sao
tôi muốn vượt qua anh ta nhất định phải trở thành một cơn gió biển? Chẳng lẽ
nói, nếu tôi là một cơn gió, có thể ngăn lại anh ta là ngọn sóng, vì thế anh ta
không thể bỏ đi được?
Tần Mạc uống rượu, không tiện lái xe, chúng tôi đành
phải bắt xe đi “Đại Thế Giới”.
Xe chạy đến cửa “Đại Thế Giới”, tôi trợn mắt há hốc
mồm nhìn tòa nhà đèn đuốc huy hoàng này, nghĩ đến đi nhầm rồi. Tôi nói: “Đây là
karaoke? Không phải chúng ta đến gặp người nhà anh sao?”
Tần Mạc nói: “Ừm, đây là nơi cô ấy chọn, cô ấy rất
thích hát…”
Nói chưa dứt lời, đột nhiên anh ta dùng sức kéo lấy
cánh tay tôi. Lúc này tôi và anh ta đang đứng mặt đối mặt, bị anh ta kéo, đương
nhiên tôi ngã thẳng vào lòng anh ta.
Cú ngã này cực kỳ nặng, tôi đập vào ngực Tần Mạc, đầu
óc bị đâm cho ong lên, mà Tần Mạc một tiếng cũng không kêu, quả là thể lực tốt.
Sau lưng vang lên giọng hai đứa bé, một giọng nói:
“Cậu đi đường cẩn thận một chút, thiếu chút nữa đụng vào người ta rồi.” Một
giọng khác nói: “Còn không phải tại cậu đuổi mình à.” Sau đó nhanh chóng quay
sang tôi: “Cháu xin lỗi.”
Tần Mạc buông tôi ra, tôi ngượng ngùng day day trán:
“Không làm anh đau chứ?”
Anh ta cười cười: “Không sao.” Hai đứa bé suýt xô vào
tôi còn đang đứng đó, tôi quay người an ủi bọn chúng, vừa quay sang, đột nhiên
sửng sốt.
Này thật là oan gia ngõ hẹp, cách đó hai ba thước, Lâm
Kiều đang lạnh lùng nhìn tôi, bên cạnh anh ta vẫn như cũ là Hàn Mai Mai âm hồn
bất tán. Trước kia tôi thực ra không có ý nghĩ gì khác với Hàn Mai Mai, còn âm
thầm khâm phục nghị lực c