
ức chế quá
lâu, sau khi nói ra, tôi cảm thấy như trút được một gánh nặng.
Phương
Hồi hơi ngửa đầu lên, sau đó từ từ ngồi thụp xuống.
Trước
đó tôi tưởng rằng cô xấu hổ, nhưng sau đó càng nhìn càng thấy bất thường, bờ
vai cô rung lên, rõ ràng như đang khóc. Tôi liền vội chạy đến, kéo cô hỏi sốt
sắng: “Em sao vậy? Anh nói gì sai à? Em đừng giận nhé! Từ sau anh sẽ không nói
thế nữa!”.
Đôi
mắt Phương Hồi lộ rõ vẻ ngơ ngác, cô nhìn về phía sau lưng tôi. Và thế là tôi
cũng ngoảnh đầu lại, màn hình khổng lồ ở đường đi bộ đang chiếu bài hát Niềm
tin của Trương Tín Triết, khi ông hoàng của những bản tình ca nhìn đã có nét
già nua hát đến câu “anh yêu em là nguồn sức mạnh đến từ linh hồn đến từ sự
sống, ở nơi xa xôi đó, phải chăng em cũng đang nghe thấy tiếng gọi của anh, yêu
là một niềm tin, đưa em trở về với anh”, nước mắt Phương Hồi liền lăn lã chã
xuống tay tôi như chuỗi hạt đứt dây.
Nước
mắt bị gió đêm thổi tới, lòng bàn tay tôi lạnh ngắt, giây phút đó đột nhiên tôi
có cảm giác rằng, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được cô gái này.
Tôi
không thể ngờ rằng lại ó một ngày tôi được nghe Phương Hồi kể về chuyện cũ của
cô tại Bắc Kinh, lúc đầu tôi vẫn tưởng rằng sau khi quay về Bắc Kinh, chắc chắn
chúng tôi đã làm lại từ đầu, nhưng nhìn Phương Hồi đang thẫn thờ mà nước mắt
lưng tròng, mọi thứ đã hóa thành bong bóng xà phòng.
“Em
khóc gì vậy, lại nhớ đến cậu ấy à?”. Tôi hỏi cô.
Phương
Hồi lặng lẽ gật đầu, tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Cũng không thể nhớ mãi
như thế được!”.
Phương
Hồi nhìn hàng đồ uống socola nóng trước mặt, hơi nóng bốc lên nghi ngút, giọng
cô từ đó vọng lại, nghe rất hư vô.
“Trương
Nam, em xin lỗi, hiện tại em vẫn chưa thể”.
“Em
có thể kể cho anh biết sau đó thế nào được không? Sau đó thế nào?”. Tôi hỏi với
vẻ rất không cam tâm.
“Sau
đó ạ...”. Miệng Phương Hồi nở một nụ cười chua chát, tôi thấy cô dần dần bình
tĩnh trở lại và đắm mình tong những năm tháng đó.
Mùa
hè năm Phương Hồi học lớp 11, lần đầu tiên cô được gặp mẹ Trần Tầm - bà Trương
Hiểu Hoa.
Trước
đó cô cũng đã từng được xem ảnh, chỉ có điều ảnh chỉ thể hiện trên một mặt
giấy, khi được gặp một con người lập thể, vẫn khiến cô cảm thấy luống cuống.
Lúc đầu cô không định gặp bà Trương Hiểu Hoa, cô đã đòi về từ lâu, nhưng Trần
Tầm vẫn kéo cô chơi cái nọ, nghịch cái kia, lằng nhằng một hồi lâu thì nghe
thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Dường
như cả ba người đều có vẻ mất tự nhiên, Trần Tầm là người đầu tiên phá vỡ bầu
không khí căng thẳng.
“Mẹ,
đây là Phương Hồi bạn cùng lớp với con, bọn con đang đọ kết quả bài tập hè!”.
Trần Tầm giới thiệu.
“Cháu...
chào cPhương Hồi không dám ngẩng đầu lên.
“Ừ,
chào cháu, trước đây cô có nghe Trần Tầm nhắc đến cháu, Phương Hồi vẽ tranh đẹp
lắm đúng không?”. Bà Trương Hiểu Hoa liền mỉm cười nói: “Bối Bối, sao không lấy
kem mời Phương Hồi ăn con?”.
Đột
nhiên bị nhắc đến tên ở nhà, Trần Tầm có vẻ ngại ngùng, Phương Hồi cúi đầu cười
nói: “Dạ thôi cô ạ, cháu chuẩn bị về đây ạ”.
“Vội
thế cháu, đến giờ ăn cơm rồi, ở lại ăn cơm với cô nhé!”. Bà Trương Hiểu Hoa
nhiệt tình mời.
“Hay
là ở lại ăn cơm nhà tớ, không phải cậu nói tối nay ba cậu không về nhà đó
sao?”. Trần Tầm ngoái đầu lại hỏi cô.
“Thôi...”.
Phương Hồi chưa nói hết thì bị bà Trương Hiểu Hoa ngắt lời.
“Nhà
không có người hả? Thế thì càng không thể cho cháu về được! Cháu đừng ngại, cứ
ở đây ăn cơm đi!”.
“Dạ
cháu cảm ơn cô”. Phương Hồi hậm hực liếc Trần Tầm một cái rồi đành nhận lời.
“Cháu
đừng khách khí!”. Bà Trương Hiểu Hoa vừa mặc tạp dề vừa nói: “Tiện thể hai đứa
giúp cô một việc, đi mua ít tỏi. Bối Bối, con vào lấy ít tiền trong ngăn kéo ở
tủ đầu giường, xem xem Phương Hồi thích ăn gì thì mua về ăn nhé”.
Trần
Tầm không đợi Phương Hồi từ chối mà vâng dạ ngay, cậu vào lấy tiền rồi cùng
Phương Hồi đến siêu thị gần nhà.
Hai
đứa vừa chọn đồ vừa nói chuyện, Phương Hồi liền trách cậu: “Cậu cũng tệ thật,
sao cứ bắt tớ ở lại ăn cơm cho bằng được? Ngại chết đi được!”.
“Sợ
gì chứ, hồi xưa đám Đường Hải Băng, Ngô Đình Đình thường xuyên đến nhà tớ ăn
cơm chực. Cậu về thì cũng chỉ có một mình, ăn gì chứ?”. Trần Tầm liền giải
thích.
“Tớ
không giống bọn họ, từ nhỏ đã quen cậu, tớ không quen ba mẹ cậu lắm, về nhà nấu
bát mì tôm là được, đỡ lách cách”. Phương Hồi bình thản nói.
“Thế
đâu có được! Mì tôm chẳng bổ béo gì!”. Trần Tầm phát hiện ra mình đã lỡ lời bèn
vội lảng sang chuyện khác: “Mẹ tớ nấu ăn ngon lắm, chắc chắn cậu sẽ thích, lần
sau sẽ muốn đến tiếp!”.
“Thôi
đi! Cứ làm như tớ háu ăn như cậu ấy”. Phương Hồi bật cười.
Thấy
cô cười, Trần Tầm cũng yên tâm hơn. Hai đứa loanh quanh một hồi, mua không ít
đồ ăn vặt như socola, bim bim... Về đến nhà cơm canh đã gần nấu xong, ba Trần
Tầm không có nhà, ba người ngồi ăn quanh chiếc bàn nhỏ. Bà Trương Hiểu Hoa liên
tục gắp thức ăn cho Phương Hồi và cười hỏi cô: “Có phải lớp mấy đứa vừa mới
chia xong đúng không? Cháu chọn ngành xã hội hay ngành tự nhiên?”.
“Dạ
ngành tự nhiên ạ, cháu và Trần Tầm vẫn cùng lớp ạ”. Phương Hồ