
công đại sứ quán Trung
Quốc tớ cũng đi biểu tình đúng không? 50 năm Quốc khánh, Ma Cao trở về với
Trung Quốc, chào đón thế kỉ mới tớ đều cống hiến sức mình. Cúp Nike tớ bị
thương nhẹ mà vẫn tham gia và giành chức vô địch đúng không? Cuộc sống của tớ
thời cấp ba có thể tổng kết bằng một chữ, tuyệt! Hai chữ rất tuyệt! Ba chữ vô
cùng tuyệt! Bốn chữ tuyệt không thể chê!”.
“Thôi
đi! Chưa gặp người nào chai mặt như người này! Cậu tưởng mình là lãnh đạo quốc
gia à! Làm như việc gì cũng có cậu ấy!”. Lâm Gia Mạt lườm Trần Tầm một cái
mắng.
“Gia
Mạt, cậu gớm nhỉ! Uổng cái công tớ coi cậu là bạn thân nhất quá, trong lúc cậu
chán đời nhất tớ đã khích lệ cậu, tong lúc cậu thành công nhất tớ đã định hướng
cho cậu! Đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, bữa cơm đầu tiên cậu ăn ở trường F khi mới
chuyển trường là do tớ tranh cho cậu!” Trần Tầm giả bộ đau đớn nói.
“Nói
linh tinh! Rõ ràng là tớ và Gia Mạt chia nhau!”. Phương Hồi cười vạch trần Trần
Tầm.
“Cậu
là bạn gái tớ thật hả... lúc nào cũng chỉ bênh người khác!”. Trần Tầm xị mặt
nói.
“Nhưng
nói thật là tớ cảm thấy sự lựa chọn sáng suốt nhất tong kiếp này là đến trường
F, điều may mắn nhất là được quen các cậu!”. Lâm Gia Mạt giang tay ra nói lớn.
“Tớ
cũng vậy!”. Trần Tầm cũng giơ cao tay lên kéo cô nói.
“Tớ
cũng thế!”. Phương Hồi túm chặt tay Trần Tầm.
“Tớ
cũng thế!”. Kiều Nhiên lập tức nắm chặt tay Phương Hồi.
“Tớ
cũng thế!”. Triệu Diệp nắm chặt Kiều Nhiên, năm đứa thành một hàng thẳng.
“Ấy!”.
Một lát sau, Triệu Diệp lấy vai huých lên mặt nói: “Tớ thấy bọn mình như thế
này rất ngố, nhưng không hiểu sao tớ lại muốn khóc mới chết chứ!’’.
“Ghét
quá, cậu đừng gợi lên nữa!”. Lâm Gia Mạt sụt sịt nói.
“Tớ
thực sự chỉ muốn nắm tay nhau như thế này, mãi mãi không bao giờ chia tay”.
Kiều Nhiên nhắm mắt lại nói.
“Bọn
mình mãi mãi không bao giờ xa nhau! Không ai có thể chia tách được bọn mình! Tớ
không tín nữa, thế gian sẽ có bữa tiệc không bao giờ tàn, mấy đứa bọn mình sẽ
không thể tàn được!”. Trần Tầm nói lớn.
“Bọn
mình để lại cái gì đó ở trường làm kỉ niệm đi, của riêng năm đứa mình thôi!”.
Giọng Phương Hồi hơi lạc đi.
“Ừ!
Khắc tên mấy đứa mình lên cây nhé!”. Triệu Diệp ngồi thụp xuống dưới gốc cây và
nói: “Khắc ở đây nhé, mọi người sẽ khó phát hiện! Sau này quay lại bọn mình
cũng dễ tìm!
Mấy
đứa đều không phản đối gì, chúng lần lượt lấy chìa khóa khắc tên mình lên cây.
Mấy cái tên liền sát vào nhau, tựa như lớn lên cùng nhau vậy, cuối cùng Trần
Tầm khắc lên dòng chữ này: “Chúng tôi mãi mãi không bao giờ xa nhau, 6-2001”.
Lúc
kể đến đây, Phương Hồi mỉm cười rất hạnh phúc, tôi nhìn nụ cười của cô mà trong
lòng vô cùng ngưỡng mộ bọn họ. Tôi nghĩ cho dù sau này mỗi người trong bọn họ
có cuộc sống như thế nào, dù ở chân trời góc biển hay mỗi người một phương,
những con chữ đó đều đã khắc thay cho họ những tình cảm chân thành của những
năm tháng đó, có lẽ sau này cuộc sống sẽ có rất nhiều đổi thay, nhưng dưới gốc
cây đó, các chàng trai cô gái mười mấy tuổi như họ đã được ghi khắc vĩnh hằng,
tuổi trẻ từ đó không bao giờ già nua.
Tháng
bảy nóng nực, ba ngày thi đại học ông trời không thương tình, dường như để cho
mọi người có một ấn tượng thật sâu sắc về năm đó, thời tiết vẫn vô cùng ngột
ngạt, không hề có dấu hiệu mát mẻ.
Chiếc
quát điện cũ trên đầu vừa kêu o o vừa chậm rãi tạo gió, xung quanh có một số
thí sinh hơi mập, không chịu được bèn đưa khăn lên lau mồ hôi, Phương Hồi nhìn
những bài thi nửa quen thuộc, nửa xa lạ trên đề thi và mím chặt môi lại.
Những
ngày vừa qua cô thường xuyên đến thư viện Bắc Kinh để ôn thi, từ chín giờ sáng
đến chín giờ tối. Giữa chừng Trần Tầm có đi tìm cô mấy lần, buổi trưa hai đứa
cùng đến nhà ăn của thư viện mua cơm, 6 tệ/suất, một món thịt, một món rau,
tranh thủ lúc ăn cơm nói chuyện, đối chiếu công thức gì đó. Có lúc họ cũng đi
loanh quanh trong thư viện, nghịch máy tính chuyên dùng để tra cứu sách, hoặc
đoán người thứ mấy ngồi ở bàn thứ mấy trong phòng đọc đang chuẩn bị thi gì.
Trần
Tầm đến không lâu, sau khi cậu ra về, Phương Hồi cảm thấy vô cùng hẫng hụt,
hành lang thư viện có dãy cửa kính, qua đó cô có thể Trần Tầm ra về, cậu mải
miết đạp xe, cuối cùng mất hút trước mắt cô. Sau đó Phương Hồi uể oải quay về
bàn, tiếp tục làm các đề thi không bao giờ có thể làm hết.
Ngày
6-7, Trần Tầm không vội về, hai đứa ngồi trước bậc đá ở tầng một của thư viện
nói chuyện.
“Cậu
thấy căng thẳng không?”. Phương Hồi hỏi.
“Hơi
hơi...”. Trần Tầm ngần ngừ nói: “Cảm thấy không đủ thời gian, nhưng lại muốn
thi sớm cho xong. Còn cậu?”.
“Tớ
cũng vậy”. Phương Hồi cúi đầu xuống: “Nhưng tớ đã cố gắng hết sức rồi”.
“Thế
thì được rồi”. Trần Tầm khẽ vuốt tóc cô nói: “Cậu biết tớ lo nhất điều gì
không? Tớ sợ bọn mình không vào được một trường... Trường L điểm cao như vậy,
có lúc tớ nghĩ hay là bọn mình thi trường W cho xong chuyện!”.
Trái
tim Phương Hồi giật thột một cái, hai bàn tay vặn vào nhau, Trần Tầm nói trúng
nỗi sợ hãi trong lòng cô, sau đó hai đứa lại nói chuyện linh tinh một