
ót đầy vào! Người nào đầy rồi thì cạn luôn đi! Cạn nào!”.
Mọi
người đều nâng cốc lên, gõ lạch cạch vào chiếc bàn kín, ngay cả Phương Hồi -
người bình thường rất ít nói và cũng không uống được bia rượu cũng đã uống hết
số bia trong cốc, nhiều cô bạn mắt cũng ươn ướt.
Cô
Hầu liền nhìn đám học sinh đang chực khóc, khụt khịt mũi rồi nói: “Có phải tại
cô mùi mẫn quá không? Chắc sắp đuổi kịp trình độ của Nghê Bình rồi nhỉ? Các em
đừng có rầu rĩ như thế, hôm nay phải ăn uống thật vui vào!”.
“Đúng
vậy đó!”. Triệu Diệp lau mặt, đứng dậy nói: “Đồ ăn là do Trần Tầm và Kiều Nhiên
gọi! Chắc chắn toàn những món mà hai cậu ấy thích ăn! Bọn mình không thể để bọn
họ hời được, ai thích ăn gì thì mau vào cuộc thôi! Tớ thấy Trần Tầm gắp mấy
miếng món chân giò hầm rồi!”.
Bạn
bè đều cười ồ lên, Trần Tầm và Kiều Nhiên đứng dậy ném giấy ăn về phía Triệu
Diệp. Mọi người đều cầm đũa lên, không khí đã sôi động hơn, cả lớp nói lại
chuyện vui trong mấy năm vừa qua, rượu vào lời ra, càng nói càng hăng. Đám con
trai lần lượt chúc bia nhau, Trần Tầm là lớp trưởng nên cũng bị họ chúc nhiều,
con gái cũng có người uống được bèn đứng ra đọ sức với bọn họ. Lâm Gia Mạt đi
uống đua với đám con trai, Phương Hồi cũng bị ép uống hai cốc, đầu óc u u minh
minh, tay cũng run run.
Triệu
Diệp đề nghị mọi người cùng hát, sau khi rượu bia qua N tuần, đám con trai
không còn rụt rè nữa, ra sức giật micro gào hát. Sau đó karaoke đã biến thành
dàn đồng ca, con trai con gái cùng hát những bài mà họ vẫn hát trong mấy năm
qua. Lúc thì giậm chân gào lên “có phải đến năm 18 tuổi, tôi sẽ khóc vì tình
yêu”; lúc lại hát, “tôi là chú chim non nho nhỏ, muốn bay thật cao nhưng không
thể bay cao”; lúc thì hát “tất cả là tại anh, tự nhiên đem lòng yêu em, khiến
em vô cùng thỏa mãn với cảm giác được yêu”; lúc lại gào “hãy tha thứ cho tình
yêu vô tư của anh trong kiếp này, cũng sợ có ngày sẽ vấp ngã”; lúc thì hát “anh
sẵn sàng chấp nhận sự thờ ơ của em, để anh chấp nhận và quên hẳn”; lúc lại gào
“bạn thân song hành cùng nhau suốt cuộc đời, những ngày tháng đó không bao giờ
quay lại nữa...”.
Khi
hát đến câu “tại sao em nỡ để anh đau khổ” Triệu Diệp đã khóc. Khi con trai của
lớp đều vừa ôm nhau, vừa lắc lư vừa hát “tại sao phải nói lời chia tay, tại sao
không thể được ở bên nhau”, tất cả mọi người đều khóc.
Phương
Hồi và Lâm Gia Mạt dựa vào nhau, ngồi trên ghế vừa khóc vừa nhìn đám con trai
đằng xa. Môn Linh Thảo ngồi bàn bên cạnh, đột nhiên xách một chai bia loạng
choạng đi tới và ngồi xuống trước mặt Phương Hồi, nhìn chằm chằm vào cô nói:
“Phương Hồi, bọn mình phải uống với nhau một cốc>Lâm Gia Mạt cũng có được
nghe chút ít về chuyện của Môn Linh Thảo và Phương Hồi ngày trước, thấy cô bạn
đứng không vững như vậy, sợ lại nói gì nặng lời, vội ngăn lại: “Còn uống gì
nữa! Cậu nhìn Phương Hồi đó, sắp nhìn một hóa hai rồi!”.
“Tớ
vẫn nhận ra mà! Tiểu Thảo, bọn mình phải uống với nhau một cốc!”. Phương Hồi
ngà ngà say gạt Lâm Gia Mạt ra, ghé sát vào nói.
“Ừ”.
Môn Linh Thảo liền bật cười, cô cầm cốc của Phương Hồi, rót bia tràn ra ngoài
nhưng vẫn không chịu dừng tay, Lâm Gia Mạt liền ngăn lại nói: “Thôi thôi, uống
tượng trưng là được rồi”.
“Không
được! uống là phải uống cả cốc!”. Môn Linh Thảo lắc đầu nói: “Phương Hồi cậu có
biết tại sao không? Một là vì hồi đầu bọn mình thân với nhau như vậy, hồi đó tớ
cũng rất quan tâm đến cậu, coi cậu là bạn thân...”.
“Tớ
biết, tớ biết mà, bọn mình uống đi!”. Phương Hồi nâng cốc lên uống một hơi hết
sạch.
Môn
Linh Thảo cũng không nề hà, uống ực hết luôn cốc bia, Lâm Gia Mạt càng nhìn
càng sốt một, vội gọi Hà Sa đang ngồi bên cạnh giúp, tách hai người này ra.
“Và
còn một nguyên nhân nữa mà tớ chưa bao giờ nói với cậu. Nhưng hôm nay tớ buộc
phải nói ra, tớ thích Trần Tầm vô cùng. Nhưng mãi mãi tớ không bao giờ có thể
nói ra điều này, thế nên tớ đành phải nói với cậu. Hồi đầu tớ không chơi với
các cậu nữa không phải vì ghét cậu mà là vì bọn cậu ở bên nhau, tớ thấy rất
buồn. Tớ là người đầu tiên trong lớp mình biết chuyện của hai đứa cậu, có phải
cậu vẫn tưởng rằng dòng chữ trên bảng đó là do tớ viết đúng không? Tớ nói cho
cậu biết nhé, không phải là tớ viết, thật sự không phải... Trước hôm đó tan
học, Hà Sa để quên sách ở lớp, cậu ấy phải quay lại lấy, nhưng lại nhìn thấy
Trần Tầm viết hàng chữ đó lên bảng bằng tay trái, đúng vậy, chính là do cậu ấy
tự tay viết. Cậu ấy sợ cậu không chịu yêu cậu ấy nên không từ thủ đoạn! Cậu bảo
cậu ấy đã làm như thế để đến với cậu thì tớ còn có thể làm bạn thân của các cậu
được không? Được không?”.
Môn
Linh Thảo vừa nói vừa khóc, Phương Hồi sững sờ nghe cô bạn kể về điều bí mật
năm xưa, phát hiện ra rằng, hóa ra mình không quyết định được chuyện gì, mọi
thứ đều nằm trong sự kiểm soát của Trần Tầm, cảm giác này không biết là bực
mình hay bó tay nữa, chỉ có điều trong lòng cô cũng cảm thấy buồn tủi. Và thế
là cô và Môn Linh Thảo liền ôm lấy nhau, rượu uống vào biến thành nước mắt, đến
khi Lâm Gia Mạt và Hà Sa sang, hai đứa đã gần say bất