
tỉnh nhân sự rồi.
“Ôi,
tổ tiên ơi, đã thế này rồi mà còn uống!”. Lâm Gia Mạt dìu Phương Hồi lên nói.
“Gia
Mạt... tớ không sao đâu!”. Phương Hồi lí nhí nói.
“Không
sao cái đếch gì!”. Lâm Gia Mạt cau mày nói: “Để tớ đi xin cho cậu bát dấm, say
khướt ra rồi!”.
Phương
Hồi nghẹo xuống ghế, Lâm Gia Mạt lại giúp Hà Sa dìu Môn Linh Thảo lên, cùng đặt
cô xuống chiếc ghế bên cạnh. Lâm Gia Mạt hít một hơi rồi nói: “Tớ biết là cậu
ấy buồn, nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi, tỉnh rồi thì đưa cậu ấy về nhà
nhé. Và còn chuyện nữa là... chuyện cậu vừa kể với tớ đừng nói cho ai biết
nhé?”.
Hà
Sa liền gật đầu, nói: “Ừ, không phải Tiểu Thảo cố tình gây chuyện với Phương
Hồi đâu, chẳng qua là cậu ấy ức chế quá. Lúc đầu tớ cũng thấy thương cho cậu
ấy, ghét Trần Tầm và Phương Hồi lắm, đợt bình bầu học sinh ba tốt tớ không bỏ
phiếu cho cậu ấy. Nhưng cậu nhìn Phương Hồi đi, ai có bụng dạ xấu gì đâu, nên
thôi cho qua chuyện đi”.
Lâm
Gia Mạt lại nói với Hà Sa mấy câu nữa rồi đi sang cho Phương Hồi uống dấm,
nhưng đến bàn Phương Hồi lại không thấy bóng cô đâu nữa.
Lâm
Gia Mạt đi rồi, Phương Hồi cảm thấy bụng dạ cồn cào, cô cố gắng vịn ghế đứng
dậy và đi vào nhà vệ sinh. Ra nhà vệ sinh còn phải đi qua một lối đi hẹp, bên
cạnh thông với một ban công nhỏ. Phương Hồi chưa bao giờ uống nhiều như vậy, cô
cảm thấy đầu óc quay cuồng, loạng choạng mãi mới men theo bờ tường ra được đến
nơi, vừa vào thi nôn sạch sành sanh. Cô chống tay vào bồn rửa và súc miệng, lúc
ra đến cửa không thể đứng vững được nữa, đầu nặng trĩu rồi ngã khuỵu xuống chân
tường, cô muốn đứng dậy, nhưng không thể nào đủ sức.
Trong
lúc Phương Hồi còn đang mơ màng thì đột nhiên bên cạnh có bàn tay đưa ra, ôm
vai cô và kéo Phương Hồi dậy. Phương Hồi quay mặt sang nhìn, chỉ thấy Kiều
Nhiên đang cau mày cẩn thận dìu cô dậy. Cô liền cười nói: “Cảm ơn cậu, tớ không
say, nhưng không hiểu sao chẳng có sức”.
“Cậu
uống với ai mà nhiều như vậy?”. Kiều Nhiên trách.
“Tiểu
Thảo... Kiều Nhiên cậu biết không, Tiểu Thảo không phải là người xấu. Cậu còn
nhớ không? Đợt ấy người viết lên bảng dòng chữ đó không phải là cậu ấy... mà là
Trần Tầm. Cậu ấy đa mưu qủy kế, không hề nói với tớ, nếu Tiểu Thảo không nói
thì tớ vẫn cứ nghi ngờ...”. Phương Hồi dựa vào người Kiều Nhiên, giơ tay lên
nói.
Kiều
Nhiên mím môi không nói gì, cậu dìu cô ra ban công phía đối diện rồi mới quay
người cô lại, đứng đối diện với cô rụt rè hỏi: “Phương Hồi, nếu hồi đầu tớ cũng
giống Trần Tầm, viết tên tớ và tên cậu lên bảng thì cậu có thích tớ không?”.
Phương
Hồi vẫn đang nhìn chăm chú lên mặt Kiều Nhiên, cô nhìn chăm chú cậu bạn đang
đứng trước mặt mình rồi từ từ cúi đầu xuống.
Kiều
Nhiên ngửa đầu lên thở dài một tiếng, không ai trong số họ có thể quay trở lại
ngày xưa, thế nên cũng không thể truy tìm câu trả lời mà cậu mong mỏi nữa.
“Phương
Hồi...”. Kiều Nhiên từ từ nắm chặt vai cô: “Tớ có thể... ôm cậu một cái được
không?”.
Bờ
vai gầy guộc run lên, Phương Hồi có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay đang
nắm chặt vai cô, cũng cảm nhận được sự chân thành của cậu bạn đang đứng trước
mặt mình, chỉ có điều hồi đó cô rất coi trọng cái gọi là trong sáng và lòng
chung thủy, thế là cô liền lùi ra sau một bước ngắn, lắc đầu nói: “Kiều Nhiên,
tớ xin lỗi”.
Bàn
tay đặt trên vai cô liền buông ngay ra, Phương Hồi không dám ngẩng đầu lên nhìn
vào đôi mắt ấm áp đó, cô quay người đi, uể oải trốn khỏi ban công tràn ngập
nắng chiều đó. Không hiểu tại sao cô cảm thấy tim mình thắt lại từng hồi, bước
chân mềm nhũn, suýt thì gục xuống. Nhưng cô không ay đầu lại, mặc dù nước mắt
đã nhạt nhòa, mọi thứ đều đã trở nên mơ hồ.
Kiều
Nhiên nhìn theo cho tới khi Phương Hồi biến mất trước mắt cậu, cậu bải hoải
ngồi xuống đất và bắt đầu khóc. Nước mắt tuôn ra như suối, cậu che kín mặt,
nhưng vẫn không kìm được mà nấc lên. Mãi cho đến khi cậu cảm thấy có người ngồi
bên cạnh mình, cậu mới buông tay ra mà lòng tràn đầy hi vọng. Tuy nhiên người
xuất hiện trước mặt cậu không phải là cô gái vừa đi ra, mà là Lâm Gia Mạt.
“Tớ
xin lỗi... tớ đã nghe thấy hết...”. Lâm Gia Mạt đưa cho cậu một tờ giấy ăn rồi
nói: “Tớ cảm nhận được rằng cậu thích Phương Hồi, nhưng không ngờ tình cảm của
cậu dành cho cậu ấy lại sâu nặng như vậy...”.
“Hơ
hơ... Cậu còn nhớ bài văn Một đóa đinh hương của tớ không... Thực ra hồi đó tớ
đã rất biết hai đứa tớ chỉ có thể có kết quả này thôi. Chỉ có điều đến cuối
cùng, tớ vẫn cảm thấy không cam tâm...”. Kiều Nhiên lau mặt rồi nói: “Tớ đã giữ
kín điều bí mật đến ngày cuối cùng của thời cấp ba, cậu có thể giữ bí mật tiếp
hộ tớ được không?”.
“Ok”.
Lâm Gia Mạt nói: “Nhưng cậu muốn tớ giữ cho cậu bao nhiêu điều bí mật hả?”.
“Cậu
nói thế có nghĩa là sao?”. Kiều Nhiên quay sang nhìn cô, ánh mắt toát lên một
vẻ luống cuống.
“Cậu
có thể nói cho tớ biết...”. Lâm Gia Mạt ngừng một lát rồi nói: “Tại sao cậu
không đi thi đại học được không?”.
Kiều
Nhiên sửng sốt nhìn Lâm Gia Mạt, sau đó sắc mặt lại trở về bình thường, cười
nói: “Gia Mạt, sao cậu giống giá