
sao lựa chọn ngân hàng của chúng tôi. Bắt đầu từ
bên trái nhé”.
Cô
nàng đi tất giấy giật nảy mình, giọng run run nói: “Chào... chào các anh chị,
em tên là Phó Vũ Anh, tốt nghiệp trường X, à... nghiên cứu sinh tốt nghiệp
trường X... gia đình em có ba mẹ và còn... bà nội... ba em là quản đốc phân
xưởng sản xuất cao su, mẹ em...
Nghe
đến đây tôi chỉ muốn bật cười, đây có phải là báo cáo thành phần gia đình đâu,
nhắc đến bà nội làm gì? Cô nàng này ngờ nghệch quá. Giám thị cũng suy nghĩ
giống như tôi nên ngắt lời Phó Vũ Anh, cô nàng mới chuyển sang đọc thuộc bài
phát biểu và tài liệu đã chuẩn bị từ trước. Mặc dù rất lưu loát, nhưng vừa nghe
là biết đã học thuc lòng, vì trong quá trình nói, cô nàng còn nhìn lên trời
theo thói quen.
Rõ
ràng là giám thị không có hứng thú với cô nàng, sau khi nhắc thời gian không
hỏi thêm gì nữa. Người trình bày tiếp theo là tôi, vì thắt caravat hơi chặt nên
tôi cất lời khá khó khăn: “Chào các anh chị, em là Trương Nam, tốt nghiệp
trường đại học X của Australia. Em đến đây xin tuyển dụng vì tiếng tăm và văn
hóa của quý ngân hàng đã thu hút em, em hi vọng những kiến thức tiên tiến mà
mình đã học sẽ được phát huy trong quý ngân hàng”.
Mặc
dù miệng thì nói như vậy, nhưng bụng lại nghĩ, tại sao đến đây xin việc, là vì
mẹ tôi quen giám đốc chi nhánh của các anh!
“Em
nghĩ em có thế mạnh ở lĩnh vực nào? Hoặc giả nói em muốn phát huy thế mạnh
trong mảng nào?”. Giám thị nhìn hồ sơ của tôi hỏi.
Bộ
phận nào? Vấn đề này đúng là tôi chưa hề nghĩ tới, tóm lại theo lời mẹ tôi thì
không làm sổ sách là được.
“Dạ...
em cảm thấy mình có khả năng giao tiếp nhất định, có thể phát triển ở mảng tín
dụng, khi học nghiên cứu sinh, em có học về đầu tư, ngoài ra em cũng có thể làm
việc ở mảng đầu tư tài chính”.
“Ờ.
Thế mảng tiết kiệm thì sao? Thông thường nhân viên mới vào ngân hàng thường
được chúng tôi bố trí công việc ở phòng tiết kiệm để rèn luyện một thời gian,
được tiếp xúc trực tiếp với khách hàng ở quầy, việc này em có làm được không?”.
Giám thị ngẩng đầu lên hỏi.
M.kiếp!
Dĩ nhiên là không thể chấp nhận rồi! Tôi từ Australia xa xôi trở về là để giữ
tiền, trả tiền cho thiên hạ ư? Những kiến thức mà tôi đã học vứt đi hết à.
“Dĩ
nhiên được rèn luyện ở quầy cũng là cần thiết”. Miệng tôi thì cười, nhưng bụng
thì gầm lên.
“Em
nhắc đến phòng tín dụng thì em có nguồn tài nguyên gì không? Có kéo được khách
hàng không?”. Một giám thị khác hỏi.
“Em
nghĩ nếu dựa vào sự nỗ lực của em, em làm được...” Tôi còn chưa nói hết thì đã
bị anh ta ngắt lời.
“Không
phải bảo em, mà là nói em có nguồn tài nguyên gì có thể lợi dụng không? Anh
thấy trong hồ sơ em có viết mẹ em là trưởng phòng tài vụ, liệu bà có thể giúp
em trong việc gửi tiền không?”.
M.kiếp!
Tôi đi xin việc hay mẹ tôi đi xin việc! Thật quá thực dụng!
“Nếu
cần thì mẹ em có thể ủng hộ em một góc độ nhất định!”. Tôi tiếp tục cười, bụng
thì lại gào lên.
“Được
rồi. Người tiếp theo”. Giám thị không đếm xỉa gì đến tôi nữa mà gác hồ sơ của
tôi sang bên cạnh. Xem ra mối quan hệ của mẹ tôi vẫn chưa ăn thua, rõ ràng
không đủ để họ phải chú ý, sau đó nghe thấy mấy vị tiếp theo trình bày về gia
đình hiển hách của họ, tôi càng hiểu thêm được rằng, lần này tôi lại công toi
rồi.
Ra
khỏi phòng hội nghị, tôi liền cởi ngay caravat ra, Phó Vũ Anh đi trước tôi,
nhìn cũng rất chán nản. Tôi nhìn giữa hai chân cô nàng... loáng thoáng... có lỗ
thủng của tất, bèn vỗ vai rất hào hiệp nói: “Ờ... Em là Phó Vũ Anh đúng không?
Tất của em... rách rồi”.
Phó
Vũ Anh liền cúi đầu xuống ngó rồi kêu lên một tiếng, mặt đỏ bừng nói: “Cảm ơn
anh!”.
“Không
có gì”. Tôi bấm thang máy nói: “Ai căng thẳng mà chẳng như vậy”.
“Vừa
nãy em căng thẳng quá, lần này chắc chắn không ăn thua”. Cô nàng nói với vẻ rầu
rĩ.
“Cũng
không hẳn là vấn đề căng thẳng, ba người đằng sau em, người nhà không là giám
đốc thì cũng là tổng giám đốc, chắc chắn đều có quan hệ cả, như bọn mình, dù
căng thẳng hay không cũng chẳng làm được gì”. Tôi nói một cách chán chường.
“Đúng
vậy! Thật chẳng công bằng tí nào! Em cũng không trông chờ gì vào đám ngân hàng
này, thà là đi nộp hồ sơ vào văn phòng còn hơn! Buổi chiều em sẽ đi! Đúng là
hơi mệt nhưng không nhiều người chạy cửa sau như thế này!”. Phó Vũ Anh bất bình
nói.
“Em
đến văn phòng nào?”. Tôi hỏi cô nàng, nghĩ bụng nếu ổn thì tôi cũng nộp một bộ
hồ sơ, đằng nào thì tôi cũng chẳng có hi vọng gì.
“Vĩnh
An. Em có một chị bạn làm ở đó, hôm nay bảo em đến nộp hồ sơ”. Phó Vũ Anh nói.
Vĩnh
An là văn phòng quốc tế rất có tiếng, ngay từ hồi tôi đã biết, dĩ nhiên là tôi
sẽ không bỏ qua cơ hội trước mắt, đúng lúc thang máy đến nơi, tôi vội hào hiệp
bước lên một bước và giữ cửa, nhường cho Phó Vũ Anh vào trước. Cô nàng mỉm cười
duyên dáng và nói lời cảm ơn, tôi liền khua tay nói: “Đừng khách khí! Quan tâm
phụ nữ là điều nên làm!”.
“Buổi
chiều anh phải phỏng vấn không?”. Phó Vũ Anh hỏi.
“Không.
Nếu anh mà có chị bạn ở Vĩnh An thì chắc chắn anh cũng đi, tiếc thật, bạn bè
của anh ở khắp thế giới mà