
đang đợi tôi ở Tây Đơn!”.
Quảng Cường ranh mãnh nháy mắt nói.
“Ok,
thôi ông vui vẻ đi!”. Trần Tầm cười nói.
Trả
tiền xong Tống Ninh cũng đi ra, nhìn theo bóng Quảng Cường nói: “Gã này hay
lắm, chỉ có điều khá bốc đồng, nghe nói đã phá được trinh của vô số con gái,
câu cửa miệng là đêm qua ở đâu, chơi được một em rất tuyệt, hơn nữa còn là gái
trinh”.
“Hả?
Khó tin vậy sao?”. Trần Tầm sửng sốt hỏi.
“Nếu
bảo ông có tiềm năng và tố chất này tôi còn tin. Hắn ta tôi không tin lắm!”.
Tống Ninh ôm chặt Trần Tầm cười ranh mãnh nói.
“Vớ
vẩn! Cái đếch gì cũng gán cho tôi!”. Trần Tầm đẩy cậu ta ra nói.
Hai
đứa đang nói cười thì điện thoại báo tin nhắn, cậu mở điện thoại ra xem thì
thấy tin nhắn của Thẩm Hiểu Đường : “Đại ca và tớ định đi chơi, sau đó sáng mai
ra Thiên An Môn xem kéo cờ, cậu có đi không?”.>“Ai vậy? 41?”. Tống Ninh ghé
sát vào hỏi, vì ở phòng Trần Tầm đứng thứ tư trong phòng, bình thường chơi CS
lại thích dùng 41, nên Tống Ninh đặt cho Phương Hồi biệt hiệu là 41.
“Không,
Thẩm Hiểu Đường, cậu ấy hẹn tôi sáng mai đi xem kéo cờ với đại ca”. Trần Tầm
nói.
“Ồ,
hóa ra là 42 à!” Tống Ninh liền cười với vẻ rất khó hiểu rồi nói: “Tôi thấy hôm
nay ông toàn dùng 42 để chơi, chắc là muốn thay “súng” đúng không!”.
“Biến
đi! 42 vớ vẩn gì vậy!”. Trần Tầm đánh Tống Ninh một cái nói.
“Thế
ông có đi không?”. Tống Ninh xoa vai hỏi.
“Để tôi xem đã!”. Trần Tầm trả lời như không có chuyện
gì xảy ra, nhưng tay đã gửi lại tin nhắn bằng một từ rất ngắn gọn: “Ok”.
Trần
Tầm về đến trường liền hẹn gặp Vương Thâm Chiêu và Thẩm Hiểu Đường ở quán ăn
nhỏ. Thấy cậu đi tới, Thẩm Hiểu Đường đã vẫy tay từ xa nói: “Chậm hai mươi
phút, bọn tớ phải gọi thêm một món hai mươi tệ, cậu trả tiền nhé!”.
“Nhưng
tớ nhìn đồng hồ của tớ mới chậm tám phút, tớ chỉ cho phép cậu gọi thêm một đĩa
dưa chuột thôi!”. Trần Tầm giơ đồng hồ ra trước mặt cô nói: “Nào, các cậu có kế
hoạch gì mà lôi cả tớ vào? Có phải tưởng tớ sẽ đến chậm một tiếng rồi bắt tớ
trả tiền và cuối cùng là hất tớ đi không?”.
“Không
không!”. Vương Thâm Chiêu vội vàng khua tay nói: “Tớ đi đường thì gặp Thẩm Hiểu
Đường, cậu ấy...”.
“Xe
đạp của tớ hết hơi, đại ca bơm xe giúp tớ, vừa bơ chuyện Thiên An Môn. Cậu ấy
chưa đi bao giờ, bọn tớ liền bảo ra đó chơi, tiện thể đưa cậu đi cùng, xách đồ,
mua vé hộ gì đó”. Thẩm Hiểu Đường cười nói.
“Cậu
coi trọng tớ quá nhỉ!”. Trần Tầm gắp một miếng xào thập cẩm nói: “Tớ biết ngay
là mục đích của cậu không trong sáng, có phải thấy đại ca của bọn tớ hiền lành,
tốt bụng nên định ra tay với người thật thà hay không? Hay là để tớ làm chủ, gả
cậu cho đại ca nhé, các cậu thấy ổn không?”.
“Trần
Tầm, sao cậu đáng ghét vậy!”. Thẩm Hiểu Đường đặt mạnh đũa xuống bàn nói.
“Đúng
vậy, Trần Tầm, cậu đừng nói linh tinh!”. Vương Thâm Chiêu đỏ mặt nói.
“Đại
ca, nếu đại ca không nhận thì để em nhận vậy!”. Trần Tầm cười tủm tỉm nhìn Thẩm
Hiểu Đường nói.
“Cậu
nhận làm gì? Lại định gán tớ cho ai hả?”. Thẩm Hiểu Đường nheo mắt nói.
“Gán
cho tớ thôi, cậu thấy có được không?”. Trần Tầm nâng cốc lên nói.
“Cậu...
cậu nhiễu sự thật đấy!”. Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng mặt rồi cúi đầu ăn cơm.
Thấy
Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng mặt vì lời đùa của mình mà Trần Tầm thấy rất dễ thương,
cậu cầm đũa lên gắp thức ăn cho cô, đầu tiên Thẩm Hiểu Đường gạt sang một bên,
sau đó dần dần vẫn ăn hết.
Ăn
xong cơm bọn họ lại lang thang dưới sân trường cho đến khi gần tắt điện mới ai
về phòng nấy, ba người đã hẹn với nhau, để kịp xem kéo cờ, bốn giờ sáng sẽ rời
kí túc xá, sẽ nói với người trực kí túc xá là ốm, đau bụng phải đi viện, dịp
1-10 kí túc xá cũng vắng, chắc chắn họ sẽ cho qua.
Vì
là lễ tết nên thời gian có điện được kéo dài đến mười hai giờ đêm, Vương Thâm
Chiêu sinh hoạt rất điều độ, đến mười một giờ là lên giường đi ngủ. Trần Tầm
nghe CD một lát, lúc tắt đèn định đi đánh răng thì điện thoại trong phòng lại
đổ chuông.
“A
lô”. Trần Tầm nhấc máy lên nói, cậu có linh cảm rằng đây là điện thoại của Thẩm
Hiểu Đường nên nhấc máy rất nhanh.
“Trong
một đêm gió mát...”. Quả nhiên, Thẩm Hiểu Đường cố tình làm giọng khàn vọng qua
điện thoại: “Đột nhiên cậu nghe thấy trên tầng có tiếng nhảy dây, tạch...
tạch... tạch tạch... tạch tạch, cậu thấy lạ, liền lên tầng thượng xem, chỉ thấy
một cô gái mặc quần áo trắng quay lưng về phía cậu, miệng lẩm bẩm: 99... 99...
99, cậu liền bước đến vỗ vai cô gái nói: Tại sao em chỉ đếm đến 99? Cô gái
không trả lời, cậu lại vỗ vai cô, lúc này cô gái mới ngoảnh đầu lại, cậu đoán
thế nào? Cô gái này không có mặt! Sau đó cô ta đẩy cậu xuống rồi đọc tiếp:
100... 100... 100...”
“Thẩm
Hiểu Đường, không có việc gì thì bạn đứng nhảy dây trên sân thượng của chúng
tôi làm gì?”. Trần Tầm hạ thấp giọng cười hỏi.
“Sao
cậu lại biết là tớ? Thế nào? Sợ rồi hả?”. Thẩm Hiểu Đường cũng cười.
“Đoán
ngay ra cậu nên còn lâu mới sợ!”.
“Vậy
hả ? Nhưng kể xong tớ lại thấy sợ... Cậu còn có đại ca ở cùng, trong phòng tớ
giờ chỉ có một mình”. Giọng Thẩm Hiểu Đường mỗi lúc một nhỏ hơn.
“Thế
tớ cũng kể cho