
thế được! Bọn mình yêu nhau không phải chỉ một hai ngày, cũng không chỉ một hai
năm, cả thời cấp ba anh chỉ yêu mình em, tối nào anh cũng muốn nhắn tin cho em,
số điện thoại nhà ba em, mẹ em, bà em anh đều thuộc hết, hiện tại đúng là anh
thích Thẩm Hiểu Đường, có thể em sẽ nghĩ rằng anh là kẻ vô trách nhiệm, nhưng
trong lòng ít nhất có hai mươi phần trăm anh vẫn nhớ đến em! Anh không tin là
bọn mình sẽ trở thành hai người xa lạ và anh hoàn toàn không muốn tin vào điều
đó!”.
“Hai
mươi phần trăm ư? Hơ hơ, cao quá nhỉ. Trần Tầm, có thể lấy cân để đong đo việc
thích một người hay sao? Thích cứ việc thích, không thích cứ việc không thích,
quan điểm của hai chúng mình về cái đó khác xa nhau quá!”. Phương Hồi cười buồn
đáp, thực ra nghe thấy Trần Tầm nói nhớ cô, cô cũng thấy vui vui, chỉ có điều
sự toàn tâm toàn ý mà một thời cô được hưởng trọn vẹn đó giờ chỉ biến thành một
phần nhỏ, nghĩ mà cũng thấy xót xa.
“Anh
biết trong chuyện này anh có lỗi với em rất nhiều, nhưng anh nghĩ việc thích
một người không thể coi là sai, trước đây Gia Mạt đã từng nói rằng, không đối
mặt thực sự với tình cảm của mình cũng là một sự phản bội. Anh đã phản bội em
thì không thể phản bội người khác nữa. Hơn nữa rõ ràng là lỗi ở anh, không nên
để em phải gánh chịu nỗi khổ. Anh hiểu em mà, em đừng dày vò mình nữa, vở kịch
đó em đừng đóng nữa được không?”. Trần Tầm ngồi xuống cạnh cô nói.
“Anh
hiểu em? Anh đã hiểu em bao giờ chưa? Từ lúc anh thích em và viết tên em lên
bảng đến khi anh không thích em nữa rồi đi hát bài Năm tháng vội vã với một
người con gái khác, đó đều là cái mà anh gọi là phương thức đối mặt với tình
cảm, nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến những suy nghĩ của em chưa? Anh biết em nghĩ
gì và không nghĩ gì hay không? Đây là những điều mà anh hiểu em ư?”
“Bọn
mình không cần thiết phải rạch ròi trong mọi chuyện! Có nhiều cái mà mình không
muốn bị nhìn thấy hoặc không muốn nói toạc ra, Phương Hồi, em có biết tại sao
bọn mình chia tay nhau không? Vì những cái trong đáy lòng mà khác không thể
nhìn thấy thì bọnmình đều đã nhìn thấy hết rồi! Em vẫn chưa hiểu đúng không?
Thế thì em hãy ngẩng đầu lên nhìn bụi hoa đinh hương này, em có hiểu ý anh
không?”.
Phương
Hồi chậm rãi ngẩng đầu lên, hương thơm ngan ngát tỏa ra, màu trắng thuần khiết
đó đã khiến đôi mắt cô đẫm lệ, nước mắt lăn dài xuống má, Phương Hồi nói nhỏ:
“Anh nói điều đó ư... em cảm thấy mình có lỗi với Kiều Nhiên nhất, trước khi đi
cậu ấy đã muốn ôm em một lúc, nhưng em không chịu. Cậu ấy chỉ cần một cái ôm
nhưng em lại tiếc không cho, anh có biết tại sao không? Vì em nghĩ rằng như thế
sẽ làm vấy bẩn tình cảm của chúng mình, em luôn yêu anh bằng tình cảm chân
thành như thế. Nhưng Trần Tầm ạ, cho đến giờ phút này, anh vẫn không hỏi em
rằng em có còn thích anh không? Anh không còn thích em nhưng em vẫn thích anh…”
Trần
Tầm sững sờ nhìn Phương Hồi, khuôn mặt nhợt nhạt, nhỏ nhắn của cô và bụi hoa
sau lưng cô tựa như hòa vào thành một, dường như tạo thành chùm sáng tỏa vào
lòng cậu, bao kỉ niệm cũ chợt ùa về, Trần Tầm thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt.
Cậu
bước đến và ôm chặt Phương Hồi vào lòng, ghé sát vào mái tóc mềm mại của cô
nói: “Phương Hồi... Em có biết là anh không muốn nói lời xin lỗi với em đến mức
nào hay không? Anh tưởng rằng suốt đời sẽ không phải nói câu đó…”
Phương
Hồi không vòng tay ra ôm lại cậu mà chỉ dựa vào bờ vai quen thuộc, nhắm mắt
lại, để mặc cho nước mắt thấm ướt áo.
“Chỉ
tiếc rằng bọn mình không có suốt đời nữa...”.
Hôm
đó Trần Tầm ngồi với Phương Hồi cho đến lúc mặt trời lặn, thỉnh thoảng nhắc lại
chuyện cũ mà không kìm được nước mắt, hai người càng nói càng không còn gì để
nói, cuối cùng sự im lặng hòa cùng nước mắt, trong bóng tối, khuôn mặt cả hai
đứa đều nhạt nhòa dần, không còn nhìn rõ nhau nữa.
Giữa
chừng, điện thoại của Trần Tầm đổ chuông rất nhiều lần nhưng cậu cũng không
nhấc, cậu biết chắc chắn là Thẩm Hiểu Đường đang tìm mình, Đường Hải Băng đã
hẹn tối đi ăn thịt dê, giờ chắc đã đến rồi. Nhưng Trần Tầm không muốn đứng đậy,
đã lâu lắm rồi cậu không ngồi nói chuyện nghiêm túc được với Phương Hồi như thế
này, cậu cảm thấy nếuề thì hai người lại trở nên xa lạ như trước đây.
Nhưng
họ đều không thể ngăn cản được thời gian đang từng phút trôi qua, ngày hôm qua
không thể níu kéo được nữa. Lúc ra về, Trần Tầm không nói lời an ủi nào, cậu
giơ điện thoại lên rồi chỉ cho Phương Hồi và nói: “Sau này có việc gì nhớ gọi
cho anh nhé”.
“Còn
có việc gì nữa”. Phương Hồi bình thản đáp.
“Không
có việc gì cũng vẫn gọi được mà!”. Trần Tầm có vẻ cuống, dường như nói chuyện
với Phương Hồi rất khó tìm được tiếng nói chung.
“Thế
đã nhé, bye bye”. Phương Hồi quay đi nói.
“Hả?
Em về luôn ư? Sao mà dứt khoát thế!”. Trần Tầm đứng sau gọi với theo.
“Thế
anh bảo em phải nói gì hả? Vẫn như trước đây ư? Kéo anh lại và nói anh ở lại
với em thêm lúc nữa ư?” Giọng Phương Hồi cao hơn.
“Không,
chắc tại anh mơ mộng hão huyền quá... có lẽ như thế là hay nhất”. Trần Tầm lắc
đầu nói: “Em về nhé, bye bye