
ếu”. Trần Tầm bực bội nói.
Tống
Ninh đưa cho Trần Tầm một điếu thuốc, bàn tay Trần Tầm run rẩy, cầm bật lửa hồi
lâu mà không châm nổi. Tống Ninh đón lấy bật lửa, tự tay châm thuốc cho cậu,
Trần Tầm hút một hơi dài rồi ho sặc sụa, Tống Ninh lắc đầu nói: “Ông đừng làm
vậy!”.
“Tại
sao Phương Hồi lại làm thế? Tại sao cậu ấy lại tự hại mình như vậy?”. Trần Tầm
quệt mặt, tựa người vào giường cúi đầu nói.
“Tôi
cũng không ngờ, có lẽ là do yêu ông quá, không có ông, cuộc sống là một màu đen
u ám”. Tống Ninh lắc đầu nói, cậu không ngờ Phương Hồi lại yếu đuối và yêu Trần
Tầm sâu nặng như vậy, nếu không hồi đầu cậu đã không kể cho cô nghe chuyện Lâm
Gia Mạt thích Trần Tầm. Giờ thấy cô như vậy, Tống Ninh cũng cảm thấy vô cùng áy
n
“Nhưng
cậu ấy cũng không nên tự hành hạ mình! Như thế khác gì hủy hoại cuộc đời
mình!”.
“Thôi,
đừng nghĩ nữa, nghĩ cũng chẳng thay đổi được gì, chuyện này chấm dứt ở đây nhé,
ngày mai tôi sẽ bảo Gia Mạt đi gặp để nói chuyện với Phương Hồi, ông đừng làm
mọi chuyện rối lên nữa”. Tống Ninh tung cho cậu một chiếc khăn mặt rồi nói:
“Lau mặt rồi ngủ sớm đi! Hôm nay cũng uống nhiều rồi”.
“Không
được! Tôi phải đi gặp Phương Hồi! Cậu ấy không thể đối xử với mình như thế
được!”. Trần Tầm ném khăn sang một bên rồi đứng bật dậy.
“Này!
Ông quay lại đi! Muộn rồi còn đi đâu nữa! Có gì mai nói chuyện sau!”.
***
Tống
Ninh đứng gọi với theo, nhưng Trần Tầm không ngoái đầu lại mà chỉ mặc một chiếc
áo mỏng rồi chạy đi.
Đến
dưới sân khu kí túc xá của Phương Hồi, Trần Tầm liền gọi vào số cô, Phương Hồi
ngắt máy không chịu nghe, Trần Tầm lại gọi ngay vào số phòng cô.
“Nhắn
Phương Hồi xuống sân hộ tớ, nếu cậu ấy không xuống tớ sẽ gọi to đấy!”. Trần Tầm
cũng không thèm quan tâm đến người nghe máy, điện thoại vừa thông liền hét lớn.
“Cậu...”
“Phương
Hồi! Phương Hồi ơi!”. Thấy vẻ ngập ngừng của đối phương, Trần Tầm liền ngửa cổ
lên gọi, dưới kí túc xá nữ thường xuyên xuất hiện mấy anh chàng lên cơn hâm,
thấp thoáng có người thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó.
“Anh
đừng làm thế! Có chuyện gì vậy?”. Phương Hồi hỏi với giọng run rẩy.
“Em
xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em
“... Anh đợi một lát”.
Sau
khi cúp máy mấy phút, Phương Hồi đi xuống, cô vẫn gầy như vậy, dường như vừa
tắm gội xong, đầu vẫn còn ướt.
“Anh
nói đi, có chuyện gì vậy”. Ánh mắt lo lắng của Phương Hồi dừng lại trên chiếc
áo phong phanh của Trần Tầm, nhưng nhìn khắp một lượt, vẫn không nói ra được
câu nào tỏ ý quan tâm.
“Em
đừng làm thế được không? Anh xin em đừng hành hạ mình như vậy được không?”.
Trần Tầm ấn chặt vai cô nói.
Sắc
mặt Phương Hồi lập tức nhợt đi, cô giãy khỏi bàn tay của Trần Tầm rồi nói: “Anh
nói gì vậy, em... em vẫn ổn mà”.
“Em
còn giả vờ gì nữa! Đã dám làm thì sao không dám nhận! Quảng Cường là người thế
nào, anh biết rõ hơn em!”. Trần Tầm chỉ tay vào cô quát.
Phương
Hồi loạng choạng lùi ra sau rồi ngước đôi mắt vô hồn lên cười thảm hại nói:
“Anh đã biết hết rồi hả? Cậu ấy kể cho anh nghe à? Đúng vậy, bọn tôi đã làm
tình. Cậu ấy theo đuổi tôi, tôi cũng không từ chối. Sao vậy? Anh sống chung,
làm tình được với Thẩm Hiểu Đường, còn tôi thì không được sao?”.
Được
đích thân nghe Phương Hồi thốt ra mấy chữ này, Trần Tầm cảm thấy trái tim đau
đớn như bị kim châm, mắt cậu đỏ hoe, túm lấy Phương Hồi nói: “Anh và Thẩm Hiểu
Đường làm tình là vì anh yêu cậu ấy! Quảng Cường có yêu em không? Em có yêu hắn
không?”.
“Em
yêu anh! Nhưng anh có làm tình với em không?”. Phương Hồi hất tay Trần Tầm ra,
vừa khóc vừa nói: “Em muốn thử xem làm tình là thế nào, tại sao anh làm tình
được với Thẩm Hiểu Đường!”.
Trần
Tầm thẫn thờ lắng nghe, cậu nhìn bờ vai thõng xuống và vẻ u buồn của Phương Hồi
mà rơi nước mắt, cậu bước đến, ôm chặt Phương Hồi vào lòng mình nói: “Tại sao
em lại làm vậy... tại sao... Em oán anh, hận anh, đánh anh hay chửi anh đều
được, nhưng em đừng hành hạ mình như thế... Em làm như thế thì khác gì lấy dao
cứa vào tim anh?”.
“Em
không còn quan tâm đến những chuyện đó... Bọn anh làm được, em cũng làm được!”.
Phương Hồi gục đầu trước ngực Trần Tầm nói.
“Em
không quan tâm nhưng anh vẫn quan tâm! Em tưởng anh không đau lòng à, anh cũng
đau lòng vô cùng! Nhưng anh đau lòng là đáng đời anh! Em phải sống làm sao để
không có lỗi với mình chứ, tại sao em lại ngốc như vậy!”. Trần Tầm xoa đầu cô
nói.
“Trần
Tầm, em hỏi anh, trước đây anh có bao giờ muốn làm chuyện đó với em không?”.
“Có...”.
“Thế
tại sao không làm?”.
“Vì
hồi đó còn nhỏ, nhút nhát, cũng sợ em không chịu”.
“Nếu
hồi đó mình làm thì chắc mình sẽ không chia tay đúng không?”.
“Có
lẽ là như vậy…”
“Thế
bây giờ có còn kịp nữa không?”.
“Chắc
là... không kịp nữa…”
Nói
xong câu này, cả hai đứa vừa ôm nhau vừa khóc, cả hai đều cảm thấy vô cùng
tuyệt vọng, cuối cùng cả hai cũng phát hiện ra rằng, chuyện cũ đã nhanh chóng
trôi qua và họ không thể quay trở lại những năm tháng đó nữa.
Đêm
hôm đó đã để lại cho họ nỗi đau khó có thể xoá mờ, lúc quay đầu ra về, cả hai
đều không ngoái đầu nhìn lại mà chỉ k